Tần Xuyên dừng một chút, nhìn Lạc Thanh Chu nói:
- Thành Quốc phủ Lạc Ngọc.
Thần sắc Lạc Thanh Chu bình tĩnh, nói:
- Bọn hắn đều là tu vi Võ Sư trung kỳ?
Tần Xuyên gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngoại trừ Hạ Hồng, Lạc Ngọc và ta dùng nắm đấm, Giang Ngôn dùng kiếm, Tiền Nhất Minh dùng đao, thực lực đều không thể khinh thường.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị ca nhất định sẽ chiến thắng.
Tần Xuyên cười cười, nói:
- Mượn cát ngôn của ngươi.
Ngừng một chút, lại nói:
- Đúng rồi Thanh Chu, buổi chiều ngày kia hẳn là sẽ có kết quả. Ngày kia chúng ta sẽ xuất phát đi kinh đô, ngươi còn có chuyện gì ở Mạc Thành chưa có giải quyết không? Có thể nói cho nhị ca, nhị ca giúp ngươi.
Lạc Thanh Chu mỉm cười, nói:
- Tạ ơn nhị ca, ta không có chuyện gì. Phần mộ Mẫu thân đã được dời, ta cũng thi đậu cử nhân, ở chỗ này cũng không có gì lo lắng.
Tần Xuyên vỗ vỗ bả vai của hắn, nói:
- Chờ đi kinh đô, chúng ta sẽ tổ chức hôn sự cho ngươi cùng Vi Mặc.
Lập tức xích lại gần hắn thấp giọng nói:
- Thanh Chu, ngươi bây giờ đã tự do, mẫu thân và cha đều rất lo lắng ngươi chạy đấy.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, hắn lại nháy nháy mắt, thấp giọng nói:
- Nhị ca cũng không lo lắng, Vi Mặc ôn nhu quan tâm như vậy, lại thông minh xinh đẹp như vậy, ngươi thả xuống được? Thanh Chu, thật ra ngươi cùng Khiêm Gia... Nhị ca cảm thấy, không cần thiết ly hôn, ngươi....
- Ba!
Còn chưa có nói xong, sau lưng đột nhiên bay tới một cái bàn tay, vang dội đập vào trên gáy của hắn.
Tần Xuyên nhìn lại, lập tức rụt cổ một cái, không còn dám lên tiếng.
Lạc Thanh Chu cũng quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức vừa nhìn về phía phía trước, cũng không dám lên tiếng nữa.
Tống Như Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người kề vai sát cánh, sắc mặt âm trầm, trong mắt toát ra lửa giận.
Tần Văn Chính nhìn như không thấy, ở phía trước dẫn đường.
Không bao lâu.
Một đoàn người đi tới Tửu tiên lâu.
Bởi vì là quyết định lâm thời, cũng không có đặt trước, chủ quá thấy nhiều người như vậy đến, vội vàng phân phó tiểu nhị thu thập cái bàn, sau đó cười rạng rỡ nói:
- Các vị quý khách, hôm nay đại sảnh trên lầu đã bị bao hết, chỉ có thể ủy khuất các vị quý khách ngồi đại sảnh lầu dưới, các ngươi xem có thể chứ?
Tần Văn Chính ngược lại không có để ý, quay đầu hỏi Tần nhị gia cùng Tần tứ gia.
Mấy người đều gật đầu nói:
- Có thể, ở nơi nào không phải ăn cơm.
Thế là quyết định.
Tiểu nhị vội vàng chuyển bàn, chuyển ghế, mang theo đám người Tần gia phân bàn ngồi xuống.
Tần Văn Chính, Tần Xuyên, Lạc Thanh Chu, Tần nhị gia và tứ gia cùng hai nam đinh của phủ ngồi một bàn.
Tống Như Nguyệt, Tần đại tiểu thư, với nữ quyến nhà nhị gia tứ gia ngồi một bàn.
Nha hoàn ma ma lại phân biệt ngồi một bàn.
Hạ nhân hộ vệ cũng đều ngồi hai bàn.
Tiểu nhị cầm thực đơn, Tần Văn Chính trực tiếp vung tay lên nói:
- Đêm nay nhiều người, chính các ngươi nhìn rồi mang thức ăn lên đi, đều bưng lên thức ăn ngon rượu ngon trong tiệm, đủ ăn là được.
Tiểu nhị đáp ứng một tiếng, đang muốn cầm thực đơn rời đi, cửa ra vào đột nhiên có một đám người đen nghịt đi tới.
Chủ tiệm nhìn thấy, lập tức cong người lại, cười rạng rỡ nghênh đón:
- Lạc đại nhân, Lạc công tử, mời lên lầu, vị trí đều đã giúp các ngươi đặt tốt.
Mọi người Tần gia và đám người vừa vào cửa tiến tới nhìn nhau, đều là sững sờ, sắc mặt đều biến hóa.
Toàn bộ đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.
- Lạc đại nhân....
Chủ tiệm tựa hồ nhìn ra không đúng, vội vàng cười theo nói:
- Những khách nhân này cũng vừa tới, ta thấy đại sảnh lầu một trống không, cho nên để bọn hắn ngồi ở đây, nếu như Lạc đại nhân cảm thấy không tiện...
Lạc Diên Niên khoát tay nói:
- Không sao đâu.
Nói xong, trực tiếp tiến lên, chắp tay mỉm cười nói:
- Văn Chính huynh, chúc mừng.
Tần Văn Chính nhìn nụ cười dối trá trên mặt hắn, lúc đầu không nguyện ý để ý tới, bất quá nghĩ nghĩ, cũng chắp tay cười nói:
- Nói ra còn muốn đa tạ Diên Niên huynh. Nếu không phải Diên Niên huynh, Tần gia ta nào được một con rể tốt đến như thế. Lão phu có nằm mơ cũng chẳng ngờ, người Thành Quốc phủ ngươi không muốn, đi vào Tần gia vậy mà một tiếng hót lên làm kinh người, lần này thi Hương lại có thể trúng được đầu danh giải nguyên! Diên Niên huynh, đa tạ.
Cơ bắp khóe mắt Lạc Diên Niên co quắp một chút, trên mặt vẫn như cũ duy trì ý cười:
- Văn Chính huynh, ngày mai tiểu nhi hai nhà chúng ta đều lên đài tỷ thí, còn hi vọng hai người điểm đến là dừng, không muốn tổn thương hòa khí.
Tần Văn Chính cười nói:
- Kia là tự nhiên.
Lạc Diên Niên chắp tay, nói:
- Vậy không quấy rầy.
Lập tức nói với sau lưng:
- Đi thôi, đi lên lầu.
Vương thị đi theo sau lưng, mặt trầm như nước, trên mặt không nhìn ra lộ ra vẻ gì khác, móng tay trong tay áo nắm thật chặt vào nhau.