Đột nhiên, nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lông mày bắt đầu co quắp.
Lạc Ngọc dừng ở tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn một thân ảnh tuyết trắng không tì vết bên trên một cái bàn khác, vẻ mặt hốt hoảng.
- Ngọc nhi, đi thôi.
Nàng nhẹ giọng hô một tiếng, cầm tay của hắn, ánh mắt cũng nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng kia, rồi nhìn về phía thân ảnh mặc nho bào, trong con ngươi tràn đầy hung ác nham hiểm oán độc.
Đám người Thành Quốc phủ lên lầu, ngồi đại sảnh lầu hai.
Những người khác của Lạc gia đều lấy lòng Lạc Ngọc đến cực điểm.
Lạc Ngọc mỉm cười hùa theo, lại là một bộ dáng mất hồn mất vía.
Mà đại sảnh dưới lầu.
Đám người Tần gia tựa hồ cũng có ăn ý, bắt đầu bàn về chuyện cử nhân, Trạng Nguyên, tiếng nói chuyện rất vang dội.
Chủ tiệm nghe nói Lạc giải nguyên lần này thi Hương ngồi ở chỗ này, vội vàng cười theo, tự mình đi qua châm trà.
Vương thị cúi đầu ngồi một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Lão gia, để Vương Thành đi gọi Bình Nhi đến đây đi. Đêm nay là chúc mừng Ngọc nhi, làm sao có thể thiếu được nàng?
Lạc Diên Niên nhìn nàng một cái, cúi đầu uống trà, cũng không nói chuyện.
Vương thị quay đầu phân phó:
- Vương Thành, đi.
- Vâng, phu nhân.
Vương Thành lập tức bước nhanh rời đi.
Vương thị nâng chung trà lên, nhấp một miếng, mặt mũi tràn đầy từ ái nhìn về phía bên cạnh nói:
- Ngọc nhi, hôm nay mẫu thân ở phía dưới nhìn ngươi luận võ, đột nhiên nhớ tới năm đó đại ca ngươi khảo thí, ngươi còn nhớ rõ không?
Lạc Ngọc lấy lại tinh thần, nói:
- Đương nhiên nhớ kỹ, đại ca ban đầu hiện ra thần uy ở trên lôi đài, ngay cả quan chủ khảo Long Hổ học viện cũng than thở không thôi. Lúc trước có năm danh ngạch, đại ca thế nhưng lấy thành tích hạng nhất thi đậu.
Vương thị cười nói:
- Ngọc nhi, ngươi rất giống đại ca ngươi, mẫu thân hôm nay ở phía dưới nhìn, giống như thấy được đại ca ngươi năm đó.
- Hai huynh đệ các ngươi, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn rất giống. Nghe cha ngươi nói, thứ mà các ngươi tu luyện cũng giống như nhau. Mẫu thân tin tưởng, ngày mai ngươi nhất định sẽ thu hoạch được hạng nhất giống như đại ca ngươi năm đó khảo thí.
Lạc Ngọc cười cười, nói:
- Ta cũng không dám so với đại ca, đại ca đến cái tuổi của ta hiện tại đều đã là cảnh giới Võ Sư hậu kỳ.
Lạc Diên Niên xen vào nói:
- Hôm nay không có bị thương chứ?
Lạc Ngọc cung kính đáp:
- Không có.
Lạc Diên Niên nhẹ gật đầu, nói:
- Đêm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều, ngày mai tỷ thí, toàn lực ứng phó là được. Phụ thân nói vẫn là câu nói kia, mệnh quan trọng nhất, không cần giống như người hôm nay kia, cận kề cái chết cũng không nhận thua.
Vương thị cũng vội nói:
- Ngọc nhi, phụ thân ngươi nói rất đúng, mệnh quan trọng nhất. Nếu như gặp phải nguy hiểm, ngàn vạn không thể cậy mạnh. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, mẫu thân...
Lạc Ngọc cầm tay của nàng nói:
- Mẫu thân, ta biết được, các ngươi không cần lo lắng. Có thể chiến thì chiến, không thể chiến ta tự nhiên sẽ nhận thua, ta không có ngốc như vậy.
- Tốt, tốt.
Trong ánh mắt Vương thị tràn đầy từ ái và cưng chiều.
Lạc Ngọc quay đầu, nhìn về phía dưới lầu.
Nhưng ở vị trí này, hắn không nhìn thấy bất kỳ người nào.
Hắn dừng một chút, rót một chén rượu, đứng lên, nói:
- Phụ thân, mẫu thân, ta xuống dưới nói với Tần Xuyên mấy câu.
Đầu lông mày Vương thị co quắp, bờ môi giật giật, muốn ngăn cản, lại không có mở miệng.
Lạc Diên Niên gật đầu nói:
- Đi thôi. Bất kể như thế nào, trên mặt không cần có trở ngại.
Lạc Ngọc bưng chén rượu bầu rượu, đi xuống lầu.
Đợi hắn đi xuống lầu, Vương thị nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được, đứng người lên, đi tới chỗ lan can, nhìn về phía dưới.
Lạc Ngọc đi tới sau lưng Tần Xuyên, mặt mũi tràn đầy mỉm cười nói:
- Tần huynh, hôm nay ngươi đánh ra chiêu Xuân Phong Hóa Vũ kia, quả thật tuyệt luân, khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. Tại hạ kính ngươi một chén.
Tần Xuyên nhìn hắn một cái, vốn không để ý tới, bất quá lại cảm thấy mất lễ nghi, mất mặt người Tần gia, đành phải bưng chén rượu lên, đứng lên nói:
- Quyền pháp của Lạc huynh mới là tinh diệu tuyệt luân, ta cũng không thể so.
Hai người dối trá cười, ngửa đầu uống một chén.
Lạc Ngọc cười nói:
- Ngày mai tỷ thí, còn xin Tần huynh thủ hạ lưu tình.
Tần Xuyên cười lạnh một tiếng, ngồi xuống, không tiếp tục trả lời.
Lạc Ngọc lại rót cho mình một ly, rời khỏi bên cạnh, mỉm cười nói:
- Thanh Chu, chúng ta uống một chén. Nghe nói ngươi lần này khoa cử thi đậu cử nhân, còn là hạng nhất giải nguyên, thật đáng mừng.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn hắn, mặt không thay đổi nói:
- Thật có lỗi, Lạc nhị công tử, ta không biết uống rượu.
Lạc Ngọc bưng chén rượu, vẫn như cũ cười nói:
- Lấy trà thay rượu cũng có thể.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thật có lỗi, ta cũng sẽ không uống trà.