Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 815 - Chương 815: Lạc Ngọc Khúc Mắc, Phi Đao! Lại Gặp Phi Đao (2)

Chương 815: Lạc Ngọc khúc mắc, phi đao! Lại gặp phi đao (2) Chương 815: Lạc Ngọc khúc mắc, phi đao! Lại gặp phi đao (2)

Bắp thịt trên mặt Lạc Ngọc kéo ra, ý cười vẫn như cũ, trực tiếp ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch chén rượu, vẫn như cũ nho nhã lễ độ:

- Vô luận như thế nào, chúng ta đều là huynh đệ. Mặc kệ ngươi trước kia làm qua cái gì, nhị ca cũng sẽ không để ở trong lòng.

Nói xong, lại châm một chén, trực tiếp đi đến một bàn khác bên cạnh, giơ ly rượu lên nói:

- Tần đại tiểu thư, Lạc Ngọc vẫn luôn muốn hướng ngươi bồi tội, vẫn luôn không có cơ hội. Hôm nay rốt cục nhìn thấy ngươi, Lạc Ngọc vạn phần vui mừng, hôn ước lúc trước, cũng không phải là tại hạ....

- Cút!

Không đợi hắn nói xong, Bách Linh nâng tay lên, ‘Hoa’ một chén trà nóng giội lên trên mặt hắn.

Lạc Ngọc đứng tại chỗ không hề động, không có tránh né, cũng không có tức giận, vẫn như cũ ôn tồn lễ độ bưng chén rượu nói:

- Xin cho tại hạ nói xong, ban đầu ta rất bất ngờ, cũng không biết việc này, chờ...

- Xoạt!

Bách Linh lại giội một ly trà lên trên mặt hắn.

- Chờ tại hạ...

- Xoạt!

Bách Linh trực tiếp đi đến trước mặt hắn, dùng cả một ấm trà nóng đổ xuống đầu của hắn.

Lạc Ngọc đứng tại chỗ, khắp cả mặt mũi nước trà chảy xuôi, nắm chặt bình rượu và chén rượu trong tay, ánh mắt cuối cùng thu hồi khỏi trên người thân ảnh tuyết trắng, nhìn về phía nàng.

Vương thị đứng ở trên lầu, sắc mặt tái xanh, tức giận đến toàn thân run rẩy, cắn răng nghiến lợi nổi giận mắng:

- Tiểu tiện nhân, sao ngươi dám...

- Bạch!

Một đạo hàn mang đột nhiên từ phía dưới bắn nhanh đến, như thiểm điện bay về phía cổ họng của nàng.

- Đinh!

Lạc Diên Niên đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng, vươn tay vỗ, hàn mang kia đột nhiên chuyển biến phương hướng, ‘Phốc’ một tiếng, đâm vào bên trong cây cột bên cạnh.

Là một thanh phi đao, đuôi đao vẫn đang rung động vù vù, có thể thấy lực đạo vừa rồi bay tới.

Nhưng ai cũng không nhìn thấy, chuôi phi đao này đến cùng là ai ném ra.

Sắc mặt Lạc Diên Niên, lập tức trở nên âm trầm, trong mắt thiêu đốt lửa giận, nắm chặt nắm đấm trong tay áo.

Sắc mặt Vương thị từ xanh biến trắng, hai chân như nhũn ra, không dám nói nữa.

- Cút!

Bách Linh lại lạnh lùng nói một câu.

Ánh mắt Lạc Ngọc lộ ra một tia hung ác nham hiểm, mỉm cười và nho nhã dối trá trên mặt cũng nhịn không được biến mất tăm hơi.

Hắn nâng tay áo, xoa xoa trà trên mặt, âm trầm, quay người lên lầu.

Vương thị cắn răng cả giận nói:

- Lão gia, bọn hắn khinh người quá đáng.

Ánh mắt Lạc Diên Niên âm trầm mà nhìn phía dưới, mở miệng nói:

- Văn Chính huynh, cho dù hai nhà chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ, cũng không nên xuất thủ tàn nhẫn như vậy chứ?

Tần Văn Chính ngẩng đầu lên nói:

- Diên Niên huynh, ta không có xuất thủ qua. Còn Bách Linh, nàng không thuộc về Tần phủ chúng ta quản, ta cũng không xen vào.

- Diên Niên huynh nếu như muốn động thủ, lão phu ngược lại có thể so với ngươi mấy chiêu, xem như vì trợ hứng cho tiệc tối đêm nay, mặc dù lão phu chưa từng luyện võ, nhưng bộ xương già này vẫn có thể hoạt động mấy lần, như thế nào?

Ánh mắt Lạc Diên Niên âm trầm mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Toàn bộ quán rượu lặng ngắt như tờ.

Ngay tại thời khắc kiếm giương nỏ trương, Vương Thành đột nhiên đi vào cửa tửu lâu, đi theo phía sau là một phụ nhân tuổi trẻ đã khóc đến hai mắt đỏ ngầu.

Lạc Diên Niên không có lại nói tiếp, quay người trở về chỗ ngồi.

Vương thị trầm mặt một chút, lôi kéo ái tử của mình, nói khẽ:

- Ngọc nhi, đi, chúng ta đi ăn cơm.

Lạc Ngọc lại nhìn thân ảnh tuyết trắng thanh lãnh dưới lầu một chút, về tới chỗ ngồi.

Vương thị tiếp nhận khăn mặt nha hoàn đưa tới, đau lòng giúp hắn lau sạch nước đọng trên mặt, trong cổ.

Vương Thành mang theo Dương Bình Nhi lên lầu.

Dương Bình Nhi thấy được nàng, lập tức khóc ròng nói:

- Đại phu nhân, van cầu ngươi, đừng cho tiểu Lâu đi chết theo...

Vương thị cầm khăn mặt, ôn nhu lau sạch nước đọng trên người con trai, thản nhiên nói:

- Quỳ xuống.

Dương Bình Nhi ‘Phù phù’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, tiếp tục khóc lóc cầu khẩn.

Khóe mắt Vương thị cơ bắp co quắp, ánh mắt lộ ra một khoái ý phát tiết, nói:

- Tự tát mặt mình, ta chưa nói ngừng, không cho phép ngừng.

- Bốp! Bốp! Bốp!

Dương Bình Nhi không chút do dự, hung hăng vung tay vào mặt mình, miệng vẫn như cũ khóc lóc cầu khẩn.

Vương thị đưa khăn mặt cho nha hoàn bên cạnh, mỉm cười nói:

- Ngọc nhi, yên tâm đi, đồ vật ngươi yêu thích, mẫu thân nhất định sẽ đưa cho ngươi. Ăn cơm trước, chờ một lúc chúng ta còn muốn trở về, đưa tiểu nha đầu kia đi một đoạn đường.

Dương Bình Nhi nghe xong, lập tức bổ nhào qua phanh phanh dập đầu nói:

- Đại phu nhân! Đại phu nhân! Van cầu ngươi, không muốn...

Trên mặt Vương thị vẫn như cũ mang theo nụ cười thản nhiên, giống như nàng không tồn tại.

Chủ tiệm và tiểu nhị gặp một màn này, đều không dám lên tiếng, đại hộ nhân gia trừng phạt nha hoàn và hạ nhân, chuyện rất bình thường.

Bình Luận (0)
Comment