Tiệc tối rất phong phú.
Lạc Thanh Chu trở lại trên bàn, cúi đầu ăn cơm, cũng không tham gia cùng đám người Tần gia trò chuyện.
m thanh dập đầu cùng tiếng cầu khẩn trên lầu rốt cục cũng ngừng lại.
Không bao lâu, đám người Thành Quốc phủ ăn xong, đi xuống lầu.
Vẻ âm trầm trên mặt Lạc Diên Niên đã biến mất không thấy gì nữa, thần sắc nhàn nhạt chắp tay nói:
- Văn Chính huynh, chúng ta còn có việc, đi trước.
Tần Văn Chính nhìn hắn một cái, cũng không trả lời.
Vương thị đột nhiên nhịn không được nói:
- Thanh Chu, Tiểu Lâu hôm nay thành thân, ngươi không tới nhìn sao?
Vừa nghe lời này, mọi người Tần gia đều sầm mặt lại.
Tống Như Nguyệt muốn mở miệng mắng, lại nhịn được, tức giận đến xanh cả mặt.
Trong lòng Vương thị tựa hồ xả được cơn giận, nhàn nhạt cười nói:
- Hiện tại thành cử nhân lão gia liền quên đi muội muội trước kia đối xử tốt với ngươi? Nếu thế, đoán chừng khi Tiểu Lâu nhìn thấy ngươi, trái tim sẽ càng thêm băng giá.
Nói xong, đột nhiên quay người phất tay, ‘Ba’ quất một bạt tai vào trên mặt Dương Bình Nhi sau lưng, cười lạnh nói:
- Mở to hai mắt xem cho thật kỹ, có vài tiểu dã chủng là nuôi không quen! Cho dù đối tốt với hắn thì có ích lợi gì? Còn không phải một phế vật, cái gì đều không giúp được ngươi?
Dương Bình Nhi tóc tai bù xù, đầu đầy máu tươi, vẻ mặt hốt hoảng, bị đánh một bạt tai, vẫn như cũ ngơ ngác ngây ngốc, giống như chỉ còn lại một cái xác không hồn.
- Đi thôi.
Lạc Diên Niên đứng chỗ cửa ra vào quay đầu lại nói.
- Vâng, lão gia.
Khóe miệng Vương thị lộ ra ý cười thần thanh khí sảng, mang người ra cửa.
Một lát sau, bên ngoài vang lên âm thanh xe ngựa rời đi.
Đám người Tần gia lòng đầy căm phẫn, chửi mắng không thôi.
- Tiện phụ kia không phải là con người, Lạc Diên Niên càng không phải thứ gì tốt đẹp! Không phải là nữ nhân của hắn, không phải nữ nhi của hắn sao?
- Ác độc như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xuống Địa ngục.
- Hừ, năm đó phụ thân của hắn chính là bạc tình bạc nghĩa, ngoan độc vô tình, ra ngoài bị chọc tức, sau khi về nhà một bàn tay đánh chết tiểu thiếp của mình, thực chất bên trong người Lạc gia đã...
- Khụ khụ! Ăn cơm, ăn cơm.
Mấy người mắng hứng khởi, bắt đầu mắng hết thảy mọi người Lạc gia, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn thiếu niên nào đó trên bàn một chút, đều dời chủ đề, bắt đầu trò chuyện luận võ hôm nay.
Lại ăn một hồi.
Tần Văn Chính đứng dậy tính tiền, trở về nói:
- Được rồi, đêm nay đến đây là ngừng. Xuyên nhi còn phải sớm trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tất cả mọi người còn phải dậy sớm.
Đám người đứng dậy nói:
- Đúng đúng đúng, Xuyên nhi mau đi trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai trên lôi đài, phải giáo huấn tên hỗn đản Thành Quốc phủ kia thật tốt một chút.
Ra quán rượu, xe ngựa Tần gia sớm đã chờ ở bên ngoài.
Tần nhị gia tứ gia và nữ quyến đều lên xe.
Vợ chồng Tần Văn Chính đang muốn đi lên, Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, hai người cùng nhị ca trở về trước đi, ta muốn đi đường dạo chơi một lúc.
Tần Văn Chính nhíu mày.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Đã trễ như vậy, còn đi dạo cái gì? Đêm mai đi, đêm mai mọi người cùng nhau đi dạo.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, có Hạ Thiền bồi tiếp ta, không có chuyện gì.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, nhìn về phía thân ảnh đứng ở phía sau cùng, do dự một chút, nói:
- Nếu như ngươi thật muốn đi dạo, để Bách Linh và Thu nhi cũng bồi tiếp ngươi đi.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Đúng rồi, ta muốn Tiểu Điệp theo tâm sự, để Tiểu Điệp cùng ta cùng một chỗ trở về.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Được.
Bách Linh lập tức quyệt miệng nói:
- Ta không đi! Ta muốn đi cùng tiểu thư.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, chắp tay, quay người rời đi.
Thu nhi vội vàng theo sau.
Hạ Thiền đang đứng tại chỗ bất động, Bách Linh đẩy nàng một chút, thấp giọng nói:
- Nhanh đi, đừng để cô gia chạy.
Hạ Thiền nghe vậy, nắm chặt kiếm trong tay, đi theo.
- Đồ ngốc.
Nhìn bước chân nàng dồn dập, Bách Linh nhịn không được nhỏ giọng thầm thì một tiếng.
Đợi ba người đi xa, xe ngựa chậm rãi chạy khỏi quán rượu.
Vừa chạy được mấy con phố, Tần Văn Chính ở trong xe đột nhiên hô.
- Dừng xe!
Xe ngựa lập tức phanh lại.
Xe ngựa Tần nhị gia cùng Tần tứ gia theo ở phía sau cũng đều toàn bộ phanh lại.
- Đại ca, thế nào?
Tần nhị gia từ trong xe thò đầu ra hỏi.
Tần Văn Chính nhảy xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thanh Chu khẳng định đi Thành Quốc phủ! Chúng ta không thể để cho hắn đi một mình.
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời kinh hãi.
- Đi! Còn chờ cái gì! Cùng đi.
- Đi!
Đám người nhao nhao đáp ứng.
Tần Văn Chính mang theo đám người Tần gia, vội vàng chạy về Thành Quốc phủ.