Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 818 - Chương 818: Nghịch Tử! Lật Trời (1)

Chương 818: Nghịch tử! Lật trời (1) Chương 818: Nghịch tử! Lật trời (1)

Lạc Thanh Chu vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn lập tức Mạnh Cấm Nam nói:

- Thành chủ đại nhân, ta đêm nay muốn mang tiểu Lâu đi, ngài xem có thể chứ?

Vừa nghe lời này, những phụ nhân kia mắng càng thêm khó nghe.

Mạnh Cấm Nam nghe vậy, sắc mặt lập tức chuyển sang lạnh lẽo:

- Chỉ là cử nhân, cũng dám phách lối ở trước mặt lão phu? Ai cho ngươi lá gan?

Lập tức lại cười lạnh nói:

- Lão phu suýt nữa quên mất, ngươi khi đó tựa hồ trèo lên cành cây cao của Trưởng công chúa. Bất quá hôm nay là chuyện nhà của chúng ta, cho dù là Trưởng công chúa đích thân đến, cũng không thể nhúng tay. Tránh ra đi, lão phu không có rảnh lãng phí thời gian với ngươi.

Lạc Thanh Chu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lạc Diên Niên đột nhiên tiến lên, quát lớn:

- Nghịch tử, còn không mau cút ra.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn, một mặt bình tĩnh nói:

- Nghịch tử? Lạc Diên Niên, ngươi cay nghiệt thiếu tình cảm, lãnh huyết vô tình còn chưa tính, lại còn không muốn mặt như thế. Ta cùng ngươi giống như không có bất cứ quan hệ nào thì phải?

- Lạc Thanh Chu.

Lạc Ngọc đi tới, mặt mũi tràn đầy lãnh sát nói:

- Làm sao nói chuyện như thế với cha ta? Ngươi thật nghĩ rằng ngươi thi đậu cử nhân liền có thể đại nghịch bất đạo, vô pháp vô thiên?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:

- Lạc Ngọc, chí ít ta là cử nhân, mà ngươi, hiện tại ngay cả cái rắm đều không phải.

Vừa nghe lời này, Vương thị lập tức giận sôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lật trời! Lật trời rồi! Vương Thành! Vương Thành! Bắt hắn lại cho ta.

Vương Thành lập tức áo bào phồng lên, vọt tới.

Ai ngờ vừa xông ra mấy bước, đột nhiên thắng gấp, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía sau hắn.

Hai thiếu nữ âm thầm đi ra.

Một người trong đó, một bộ váy áo xanh nhạt, trong tay cầm kiếm, dung nhan lạnh lùng như băng, chính là thiếu nữ đã từng kém chút một kiếm đâm xuyên yết hầu hắn kia.

Vương thị tức đến run rẩy cả người.

Mạnh Cấm Nam lập tức sầm mặt lại, phẫn nộ quát:

- Tiếp tục hướng đi về phía trước! Dám ngăn cản linh cữu con ta, giết chết bất luận tội.

- Vâng, đại nhân.

Chúng hộ vệ lập tức rút ra đao kiếm bên hông, đằng đằng sát khí vọt tới phía trước.

Đúng vào lúc này, một hồi tiếng xe ngựa từ cửa ngõ phía trước truyền đến.

Lập tức, một tiếng quát to truyền đến:

- Ai dám động đến cử nhân lão gia nhà ta.

- Phần phật!

Đám người Tần gia đột nhiên khí thế hung hăng lao đến từ trong bóng tối.

Tống Như Nguyệt đứng trên xe ngựa, dựng thẳng lông mày trừng mắt, hai tay chống nạnh, uy phong lẫm liệt, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, nàng đã vội vã từ phía trên nhảy xuống, kết quả ‘Bịch’ một tiếng, ngã bò tới trên mặt đất, tứ chi tách ra, mặt chạm đất.

Tần Xuyên cùng những nha hoàn ma ma cuống quít đi qua đỡ nàng lên.

- Không sao đâu, không sao đâu...

Tống Như Nguyệt mặt đỏ tới mang tai, nhìn những hộ vệ sát khí bừng bừng kia một chút, cuống quít đi lên trước, kéo tay con rể nhà mình lại, thấp giọng nói:

- Thanh Chu, đi mau, đây là việc nhà của người ta, chúng ta không nên xen vào, cũng không thể trêu vào.

Lạc Thanh Chu vẫn không có động.

Tần Văn Chính cũng đi tới, nhìn hắn một cái, lập tức chắp tay nói với Mạnh Cấm Nam:

- Thành chủ đại nhân, có thể lưu lại này tiểu nữ hài hay không, thả nàng một con đường sống?

Mạnh Cấm Nam nhìn hắn, híp mắt, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh nói:

- Văn Chính huynh, ngươi bây giờ có chỗ dựa, ngay cả việc nhà của lão phu cũng muốn quản sao?

Tần Văn Chính trầm giọng nói:

- Cũng không phải Tần mỗ muốn xen vào chuyện bao đồng, chỉ là dùng người sống chôn cùng, quá mức tàn nhẫn. Huống hồ, nữ hài này cũng không phải là nha hoàn hạ nhân phổ thông, cho dù Diên Niên huynh lại không thích nàng thế nào, nàng cũng là thiên kim Thành Quốc phủ, thuộc về thiên kim quan lại, không nên bị chôn cùng.

Mạnh Cấm Nam cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lạc Diên Niên, nói:

- Diên Niên huynh, ngươi nói thế nào?

Lạc Diên Niên nhìn phía trước, lạnh lùng nói:

- Văn Chính huynh, đây là chuyện nhà của chúng ta, giống như không có quan hệ gì với ngươi?

Tần Văn Chính trầm mặc một chút, nói:

- Hoàn toàn không có quan hệ. Bất quá ta muốn cứu nữ hài này, Diên Niên huynh ra điều kiện đi, bao nhiêu tiền cũng không đáng kể.

Vương thị một bên lập tức cười lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy châm chọc nói:

- Tần gia ngươi có tiền, chẳng lẽ Thành Quốc phủ ta nghèo? Tiểu Lâu là người Thành Quốc phủ chúng ta, chúng ta muốn thế nào thì thế nấy, không cần ngoại nhân đến xen vào việc của người khác. Tần đại nhân vẫn nên tránh ra đi, miễn cho chậm trễ thời gian ái tử của thành chủ đại nhân hạ táng.

Mạnh Cấm Nam lạnh mặt nói:

- Văn Chính huynh, lão phu nể mặt ngươi, mới không có trực tiếp động thủ. Nếu đổi thành người khác, hiện tại sớm đã đầu một nơi thân một nẻo, tránh ra.

Bình Luận (0)
Comment