Tần Văn Chính nhìn thoáng qua hộ vệ nhìn chằm chằm trước mặt, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, thở dài một hơi nói:
- Thanh Chu, đi thôi, đây là việc nhà của Thành Quốc phủ, ngươi bây giờ đã là ngoại nhân, không cần thiết lại chộn rộn. Tần gia chúng ta...
Vừa rồi dứt lời, bóng tối sau lưng, đột nhiên ‘Đông đông đông’ truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc.
Lập tức, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.
Như tiếng sấm cuồn cuộn, mặt đất tựa hồ cũng bắt đầu chấn động.
Lúc này, vô luận người Thành Quốc phủ, hay là người của Mạnh Cấm Nam hoặc đám người Tần phủ, đều là biến sắc, nhìn về phía cửa ngõ đen nhánh.
- Ầm ầm.
Tiếng vó ngựa đột nhiên từ cửa ngõ vọt vào.
Lập tức, một đám thiết kỵ khoác ngân giáp tay cầm lợi khí, được một thiếu nữ váy đen suất lĩnh đông đảo chật ních đường tắt, chạy tới trước cổng chính Thành Quốc phủ.
Mấy trăm ngân giáp thiết kỵ, trong nháy mắt chỉnh chỉnh tề tề chiếm cứ toàn bộ con đường.
Áo giáp màu bạc trên người, lợi khí trong tay lóe ra quang trạch rét lạnh ở dưới ánh trăng.
Ngân giáp thiết kỵ đến từ chiến trường, sát khí trên người hội tụ thành một cỗ khí thế đáng sợ, lập tức hù những hộ vệ phủ thành chủ tâm kinh đảm hàn, ngay cả tuấn mã dưới hông Mạnh Cấm Nam cũng bị hù xao động bất an.
Thiếu nữ váy đen suất lĩnh ngân giáp thiết kỵ, đứng ở phía sau của đám người Tần gia, ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy mọi người.
Mạnh Cấm Nam biến sắc, lập tức từ trên ngựa đi xuống, tiến lên cung kính nói:
- Nguyệt Ảnh cô nương, Trưởng công chúa có gì phân phó?
Thiếu nữ váy đen ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, thần sắc băng lãnh, cũng không liếc hắn một cái, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mặc nho bào bị đám người Tần gia vây quanh, chắp tay hỏi:
- Lạc công tử, có gì phân phó?
Vừa nghe lời này, mọi người đều kinh hãi.
Mấy trăm ngân giáp thiết kỵ, từ tiền tuyến chạy đến, là do thiếu niên này triệu hoán đến?
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Ta muốn mang đi hai người từ nơi này, Nguyệt Ảnh cô nương xem có thể chứ?
Nguyệt Ảnh đáp:
- Công tử xin cứ tự nhiên.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đi tới chỗ Dương Bình Nhi bị chặn miệng, bị hai nha hoàn cường tráng đè xuống đất.
Hai nha hoàn to con gặp một màn này, cuống quít run rẩy buông ra, lui lại mấy bước.
Dương Bình Nhi từ dưới đất bò dậy, kéo vải ra khỏi miệng, khóc lóc chạy nhanh tới Lạc Tiểu Lâu mặc một thân áo cưới bên cạnh quan tài.
Mẹ con hai người ôm đầu khóc rống.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đi qua, kéo lại Lạc Tiểu Lâu, nói:
- Đi thôi.
Những nha hoàn ma ma bên cạnh Lạc Tiểu Lâu đều lộ ra sắc mặt khó coi, không dám ngăn cản.
Toàn thân Vương thị run rẩy, đột nhiên nghiêm nghị quát:
- Không cho phép đi.
Lạc Thanh Chu lôi kéo hai mẹ con đi đến trước mặt của nàng, nhìn khuôn mặt dữ tợn của nàng, đột nhiên nâng bàn tay lên, ‘Ba’ một tiếng, hung hăng quất một bạt tay vào gương mặt xấu xí ác độc kia của nàng, trực tiếp đánh nàng nghiêng đầu qua một bên, ngã bò xuống mặt đất.
Tiếng bạt tay này phá lệ vang dội.
Mọi người đều giật mình.
Lạc Ngọc lập tức trợn mắt tròn xoe, phẫn nộ quát:
- Tiểu súc sinh! Ta muốn giết ngươi.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ, không nhúc nhích, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn nói:
- Ngươi thử một chút.
Lạc Ngọc nắm chặt nắm đấm, áo bào toàn thân phồng lên, hai mắt đỏ ngầu, thái dương nổi gân xanh, nhưng vẫn đứng tại chỗ như cũ.
Vương Thành ở một bên đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giống như là một đầu dã thú đang nổi giận đột nhiên nhảy lên, nhào tới.
- Bạch!
Hắn vừa bổ nhào vào giữa không trung, một cây ngân thương đột nhiên bắn ra từ trong tay của thiếu nữ váy đen, trong nháy mắt xuyên qua thân thể của hắn, trực tiếp mang theo hắn bay về phía trước hơn mười mét, mới ‘Phốc’ một tiếng cắm vào trên một cây đại thụ trước mặt.
Thân thể của hắn bị đính tại nơi đó, mở to hai mắt, vùng vẫy mấy lần, triệt để mất mạng.
- Cộc cộc cộc!
Một tên ngân giáp binh sĩ cưỡi ngựa đi tới, rút ra ngân thương, vứt bỏ thi thể, thúc ngựa trở về, cung kính đưa lại ngân thương cho thiếu nữ váy đen.
Giữa sân yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu kéo tay Lạc Tiểu Lâu, mang theo hai mẹ con tiếp tục đi đến phía trước.
Lạc Diên Niên đột nhiên mở miệng nói:
- Nguyệt Ảnh cô nương, lão phu mặc dù không còn làm quan tại triều, nhưng bây giờ chí ít còn có tước vị trên người, trưởng tử lão phu cũng là quan võ Tứ phẩm do Thánh thượng thân phong. Cho dù là Trưởng công chúa tới, cũng không dám tùy ý sát hại người nhà của ta. Ngươi xuất thủ giết người, là đạo lý gì?
Nguyệt Ảnh cầm ngân thương trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Đạo lý rất đơn giản —— ta thích.
Cơ bắp nơi khóe mắt Lạc Diên Niên co quắp, đột nhiên quát:
- Người đâu! Bắt nghịch tử và hai mẹ con tiện nhân này lại! Ai cũng không cho phép rời khỏi nơi này.