Thân ảnh Lạc Ngọc lao vút qua, ngăn ở phía trước.
Hộ vệ Thành Quốc phủ đều chen chúc đến, vây lại Lạc Thanh Chu và mẹ con Dương Bình Nhi, đằng đằng sát khí.
Lạc Diên Niên nhìn về phía thiếu nữ váy đen, nói:
- Lão phu cũng không tin, Mạc Thành này không có vương pháp! Hai mẹ con này, một cái là thiếp của Lạc Diên Niên ta, một cái là nữ nhi của Lạc Diên Niên ta! Hôm nay ta xem ai dám chống lại luật pháp Đại Viêm, trước mặt lão phu cùng thành chủ đại nhân mà trắng trợn cướp đoạt người nhà của lão phu.
Mạnh Cấm Nam cũng nhìn về phía thiếu nữ váy đen, cười lạnh một tiếng nói:
- Lạc đại nhân, Mạc Thành này đương nhiên có vương pháp! Mạnh Cấm Nam ta mặc dù bất tài, nhưng cũng là thành chủ nơi này. Hôm nay ai dám xem thường luật pháp Đại Viêm ta, lấy tạo phản luận xử, giết chết bất luận tội.
Hộ vệ phủ thành chủ lập tức dũng khí tăng gấp bội, đều cầm đao hướng mặt tới ngân giáp thiết kỵ đông đảo kia.
Giữa sân đột nhiên yên lặng lại.
Thiếu nữ váy đen nhàn nhạt nhìn hai người một chút, trực tiếp giơ cao ngân thương trong tay, lạnh lùng phân phó:
- Toàn bộ giết.
- Bạch!
- Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!
Lời nói vừa dứt, ngân thương như mưa trong nháy mắt bắn nhanh mà ra từ trong tay những ngân giáp thiết kỵ kia, như từng mũi tên to lớn, lít nha lít nhít, hàn quang um tùm, bộc phát âm bạo chói tai, gào thét bay về phía hết thảy mọi người Thành Quốc phủ và phủ thành chủ.
Mạnh Cấm Nam cùng Lạc Diên Niên hai người một giây trước còn dõng dạc, uy phong lẫm lẫm, giờ phút này đều là sắc mặt đại biến.
Đám người Thành Quốc phủ cùng phủ thành chủ cũng đều hồn bay lên trời.
Ngay cả đám người Tần phủ cũng đều lấy làm kinh hãi.
Không ai nghĩ tới, thiếu nữ váy đen và ngân giáp thiết kỵ vậy mà nói động thủ liền động thủ, không chút do dự.
- Phốc!
- Phốc! Phốc! Phốc!
Hộ vệ phủ thành chủ cầm đao đứng ở phía trước nhất cơ hồ không kịp có bất kỳ phản ứng nào, liền trực tiếp bị những ngân thương hạng nặng lít nha lít nhít xuyên qua thân thể, đâm vào trên mặt đất.
Có vài hộ vệ đứng ở phía sau trực tiếp bị mấy thanh ngân thương xuyên vào cùng nhau.
Mũi thương sắc bén mà nặng nề sau khi xuyên thấu qua thân thể của bọn hắn lại đâm rách đá xanh cứng rắn trên mặt đất, đâm thật sâu vào trong lòng đất.
Ngân giáp thiết kỵ đến từ sa trường, trải qua thiên chuy bách luyện ném ra ngân thương hạng nặng, cho dù là võ giả người mặc áo giáp bình thường đều khó mà ngăn cản, huống chi bọn hắn chỉ là những hộ vệ với thân thể huyết nhục?
Trong nháy mắt, gần trăm tên hộ vệ đứng ở phía trước nhất cơ hồ toàn bộ bị xỏ xuyên qua thân thể, ngã trên mặt đất.
Càng nhiều ngân thương như mưa rào phóng tới đám người Thành Quốc phủ và phủ thành chủ phía sau.
- Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Từng âm thanh ngân thương xuyên qua nhục thể vang lên.
Hộ vệ còn lại của phủ thành chủ và hộ vệ của Thành Quốc phủ nhao nhao bị đâm xuyên thân thể, ngã trên mặt đất.
Đại phu nhân, Nhị phu nhân Tam phu nhân phủ thành chủ các loại đứng bên cạnh quan tài đều không ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị đâm xuyên thân thể, ngã trên mặt đất.
Ngay cả trên quan tài, trong nháy mắt cũng đâm đầy ngân thương lít nha lít nhít.
Mạnh Cấm Nam vừa kinh vừa sợ, một bên lui lại, một bên huy quyền ngăn cản, khí lưu xoay tròn quanh thân, hô hô rung động, ngân thương bay tới đều bị hắn đánh bay ra ngoài.
Lạc Diên Niên cùng Lạc Ngọc cuống quít bảo hộ trước người Đại phu nhân Vương thị, huy quyền ngăn cản.
Những hộ vệ cùng nha hoàn dù có chút tu vi cũng không dám đón đỡ, nhao nhao né tránh trái phải, nhưng cuối cùng vẫn bị đâm xuyên thân thể, ngã trên mặt đất.
Ba người Lạc Thanh Chu đứng ở trong đám người, nhưng không có một cây ngân thương nào bay tới.
Trên mặt đất bốn phía hai mét bên ngoài ba người tràn đầy ngân thương đâm vào mặt đất cùng thi thể bị xuyên thấu.
Mưa thương đến nhanh, cũng ngừng nhanh.
Đám người phủ thành chủ cùng Thành Quốc phủ một khắc trước còn rút đao giằng co, giờ khắc này đã toàn bộ ngã trên mặt đất, trừng to mắt, hoảng sợ mà chết.
Đợi sau khi tất cả ngân thương hạ xuống, đoàn người đứng trước cửa chính Thành Quốc phủ chỉ còn lại có hơn mười người lẻ loi trơ trọi.
Hơn mười người, giờ phút này cũng đều là sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Thành Quốc phủ Đại phu nhân Vương thị, giờ này khắc này, rốt cuộc nói không nên lời.
Nàng được hai nam nhân Thành Quốc phủ bảo hộ ở đằng sau, thân thể run rẩy, răng run lên, khuôn mặt lúc đầu dữ tợn âm tàn giờ phút này đã tràn đầy sợ hãi cùng mê mang.
Mà hai nam nhân bảo hộ ở trước người nàng, một người là phu quân của nàng, một người là ái tử của nàng, giờ phút này cũng là sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.