Lạc Thanh Chu nghe vậy dừng một chút, quay đầu nhìn về phía mẹ con sau lưng.
Không đợi hắn nói chuyện, Dương Bình Nhi hoảng hốt vội nói:
- Thanh Chu, để chúng ta cùng Nguyệt Ảnh đại nhân đi thôi, ta cùng tiểu Lâu không thể lại đợi tại Mạc Thành nữa, Đại phu nhân sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta cũng không thể liên lụy Tần gia.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiểu Lâu, ngươi muốn đi nơi nào?
Lạc Tiểu Lâu đỏ mắt nói:
- Thanh Chu ca ca, tiểu Lâu muốn theo mẫu thân cùng một chỗ, tiểu Lâu không thể lại làm phiền Thanh Chu ca ca...
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, không có nói thêm nữa, nhìn về phía thiếu nữ váy đen, nói:
- Vậy làm phiền Nguyệt Ảnh cô nương.
Nguyệt Ảnh nhẹ gật đầu, nhìn về phía sau lưng.
Hai nữ tử binh sĩ sau lưng thúc ngựa đi qua, trực tiếp nâng hai người lên lưng ngựa.
- Thanh Chu, cám ơn ngươi...
Dương Bình Nhi lau nước mắt nói.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bảo trọng.
- Thanh Chu ca ca, bảo trọng, chờ tiểu Lâu trưởng thành, nhất định sẽ trở về tìm ngươi.
Lạc Tiểu Lâu khóc nói.
Nguyệt Ảnh dẫn quân mà đi, đi ra mấy bước, đột nhiên lại quay đầu, giải thích.
- Chúng ta tạm thời còn không tiện động Thành Quốc phủ.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đa tạ Nguyệt Ảnh cô nương, Thanh Chu biết được.
Từ việc vừa rồi nàng cho thiết kỵ bắt Mạnh Cấm Nam, mà làm như không thấy những người Thành Quốc phủ, trong lòng của hắn rõ ràng, cho nên cũng không có yêu cầu thêm.
Lần trước tội mưu phản đều bị giam nhẹ phạt nhẹ, bởi vậy có thể thấy được vị trưởng tử Thành Quốc phủ kia ở trong cung được sủng ái cỡ nào.
Trước khi không có chứng cớ xác thực, bọn hắn tự nhiên có chỗ cố kỵ.
Nguyệt Ảnh nhìn hắn một cái, không có nói thêm nữa, mang theo ngân giáp thiết kỵ rời đi.
Thẳng đến tất cả thiết kỵ băng lãnh biến mất ở đầu đường phía xa, Lạc Thanh Chu mới được đám người Tần gia chen chúc đi về Tần phủ.
- Thanh Chu, ngươi nhận một cái nhân tình quá lớn của Trưởng công chúa, về sau không dễ trả.
Tần nhị gia mở miệng lên tiếng.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Nhị thúc, không có chuyện gì, ta về sau sẽ từ từ trả.
Tần Xuyên cảm xúc dâng trào, mặt mũi tràn đầy kích động nói:
- Ngân giáp thiết kỵ thật uy phong! Khó trách nói ngân giáp thiết kỵ của Trưởng công chúa vừa ra, quân đội cường đại tới đâu cũng sẽ bị xé nứt ra một vết rách, võ giả lợi hại hơn nữa cũng sẽ bị đạp thành thịt nát.
Tần gia tứ gia nói:
- Mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng rất gần sự thật. Đội quân thiết kỵ này của Trưởng công chúa mặc dù chỉ có một vạn người, nhưng lại thật là công vô bất khắc, chiến vô bất thắng (*), qua nhiều năm như vậy, vì Đại Viêm ta lập xuống rất nhiều công tích hiển hách.
[*Không gì không công được; Không trận chiến nào không thắng]
Tần Văn Chính đột nhiên mở miệng nói:
- Thanh Chu, vị Nguyệt Ảnh cô nương kia mang muội muội ngươi đi là vì làm con tin?
Vừa nghe lời này, mọi người Tần gia an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ một mặt bình tĩnh:
- Có lẽ vậy. Bất quá mẹ con tiểu Lâu đến hoả Nguyệt Quốc, khẳng định an toàn hơn so với đi theo chúng ta.
Tần Văn Chính nhìn hắn nói:
- Ngươi đã quyết định? Về sau đi theo Trưởng công chúa?
Không đợi hắn trả lời, đột nhiên lại cười khổ nói:
- Mà hình như cũng không có lựa chọn, từ lần trước Trưởng công chúa đi đến phủ chúng ta bái sư, chúng ta đã bị trói lên thuyền.
Tần tứ gia nói:
- Đại ca, không cần thiết nghĩ nhiều như vậy, đi theo Trưởng công chúa rất tốt. Dù sao chúng ta cũng không có tước vị, sợ cái gì.
Tần Văn Chính nhìn hắn một cái, không nói gì.
Một đoàn người tách ra tại cửa lớn Tần phủ.
- Xuyên, trở về sớm nghỉ ngơi đi, tranh thủ ngày mai thi đoạt hạng nhất!
Tần nhị gia cùng Tần tứ gia đều miễn cưỡng chúc phúc một phen, mới mang theo người nhà rời đi.
- Thanh Chu, đưa Khiêm Gia trở về.
Sau khi vào phủ, Tần Văn Chính phân phó một tiếng.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, nhíu nhíu mày lại.
Đợi Lạc Thanh Chu bồi tiếp Tần đại tiểu thư rời đi, Tống Như Nguyệt trách cứ:
- Lão gia, hai người bọn họ đều đã không phải phu thê, phải chú ý ảnh hưởng, sao chàng có thể để tiểu tử đưa Khiêm Gia trở về đây?
Tần Văn Chính cười nhạt một tiếng, nói:
- Đều là người trong nhà, không có nhiều tị huý như vậy. Huống chi một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, hai người cho dù ly hôn, cũng là thân nhân, đưa tiễn thì thế nào?
Tống Như Nguyệt nói:
- Khó mà làm được, hiện tại một người là muội phu, một người là chị vợ, về sau cần phải chú ý một chút.
Tần Văn Chính không có lại nói tiếp, đi hậu viện.
Bên trên hành lang đen nhánh.
Thu nhi cùng Tiểu Điệp mang theo đèn lồng đi ở phía trước.
Tần đại tiểu thư cùng Lạc Thanh Chu song song đi ở chính giữa, Bách Linh cùng Hạ Thiền đi phía sau cùng.