Đi một đoạn đường, mấy người đều trầm mặc không nói gì.
Ngay cả Bách Linh yêu thích líu ríu như chim sơn ca giờ phút này cũng tâm sự nặng nề ngậm miệng lại.
Lạc Thanh Chu một mực đưa bọn hắn đến cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, dừng bước, chắp tay nói:
- Đại tiểu thư, ngủ ngon.
Tần Khiêm Gia khẽ gật đầu, chuẩn bị đi vào.
Lúc này, Bách Linh lại đột nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi cô gia, tháng trước và tháng trước nữa, hình như tiểu thư còn thiếu ngươi mấy lần động phòng đấy, ngươi còn nhớ rõ?
Vừa nghe lời này, mấy người đều sững sờ.
Thu nhi cùng Tiểu Điệp mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn nàng.
Tần Khiêm Gia cũng dừng bước.
Hạ Thiền cầm kiếm, giật mình, gương mặt xinh đẹp quay đi chỗ khác.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, thấp giọng nói:
- Nói bậy bạ gì đó.
Bách Linh chớp chớp mắt to linh động nói:
- Cô gia, người ta không có nói bậy, tiểu thư thật thiếu cô gia rất nhiều lần đây.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, nói:
- Tiểu Điệp, Thu nhi, đi thôi.
Ba người bước nhanh rời đi.
Bách Linh ở sau lưng nói với tới:
- Cô gia, người ta nói đúng nha, không có ý tứ gì khác, cô gia cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Lạc Thanh Chu nghe âm thanh thanh thúy của nàng, suy nghĩ những đêm triền miên kia, trong lòng không khỏi nhộn nhạo một chút.
Đợi ba người biến mất trong màn đêm, Bách Linh mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng chỗ cửa ra vào nói:
- Tiểu thư, thật xin lỗi... Ta chỉ sợ Thiền Thiền, muốn...
Hạ Thiền ở một bên nắm chặt kiếm trong tay, trừng mắt nàng nói:
- Mới, không có.
Tần Khiêm Gia không nói gì, tiến vào đình viện.
Hạ Thiền cũng bước nhanh đi vào theo.
Bách Linh hì hì cười một tiếng, đuổi theo tiếp tục trêu chọc, thay đổi sầu mi khổ kiểm hai ngày này.
Mai Hương uyển.
Tiểu Điệp và Thu nhi đang chuẩn bị nước nóng.
Lạc Thanh Chu vào trong nhà, nghĩ một hồi chuyện của ngày mai, lấy ra Giám Võ thạch từ trong túi trữ vật, giữ trong lòng bàn tay, kiểm tra số liệu.
【 Lực lượng: 50000 】
【 Tốc độ: 500 】
【 Kháng kích đả lực: 8000 】
【 Tinh thần lực: 5000 】
Tấn cấp Võ Sư trung kỳ, toàn bộ số liệu đột nhiên tăng mạnh.
Ngày mai luận võ hẳn là sẽ đặc sắc, hắn đến xem thử thực lực chân chính của Lạc Ngọc, mới quyết định.
Đem Giám Võ thạch bỏ vào túi trữ vật, hắn lại lấy ra nhẫn trữ vật, nhìn thoáng qua bên trong.
Đoạn rễ cây màu xám trắng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Bên trong không gian nuôi nhốt động vật, hai bé thỏ trắng đang truy đuổi chơi đùa bên trên cỏ xanh, mà con tiểu Hỏa Hồ kia thì ngồi xổm ở bên cạnh bờ suối uống nước.
Lạc Thanh Chu ném vào một chút hoa quả cùng thịt bò, thu hồi nhẫn trữ vật.
Nghĩ nghĩ, hắn lại lấy ra cây gỗ cứng rắn kia, ở trong gian phòng huy vũ mấy lần, hô hô rung động.
Nếu như gặp phải địch nhân cầm binh khí, hắn hoàn toàn có thể lấy ra cây gỗ bề ngoài xấu xí này, chờ đánh gãy binh khí của đối phương, xuất ra sát chiêu.
Nghĩ như thế, cây gậy gỗ này cũng coi như một kiện bảo bối.
- Công tử, nước tắm đã sôi.
Tiểu Điệp đứng ngoài cửa sổ hô.
Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, thu hồi cây gỗ, ra khỏi gian phòng, giúp các nàng khiêng thùng gỗ đầy nước nóng tiến vào đằng sau bình phong.
Thu nhi rời đi, đóng cửa.
Tiểu Điệp phục thị hắn cởi bỏ quần áo, tiến vào trong thùng tắm.
Lạc Thanh Chu lại nhỏ hai giọt dược thủy vào.
Nước sạch rất nhanh biến thành màu đỏ, lại rất nhanh bị hắn hấp thu sạch sẽ.
Tiểu Điệp đang ở phía sau giúp hắn xoa xoa lưng, Lạc Thanh Chu xoay người, ôm nàng vào trong thùng, hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng nói:
- Tiểu Điệp, công tử hiện tại cũng chỉ có ngươi.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp đỏ lên, lấy trâm gài tóc cùng đồ trang sức trên tóc ra, một đầu tóc dài đen nhánh như tơ lụa màu đen lập tức rối tung xuống.
- Công tử, nô tỳ sẽ vĩnh viễn bồi tiếp người...
Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy nhu tình yêu thương, ôm chặt hắn.
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc nhu thuận cùng vai lưng ngọc bóng loáng của nàng, chăm chú ôm vào trong lòng.
Hồi lâu sau.
Thu nhi mới tiến vào thu thập nước đọng trên đất.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp đỏ lên, cúi đầu hỗ trợ.
Trời tối người yên.
Hai tiểu nha đầu tắm xong, tiến vào gian phòng của mình, thêu trong hoa chốc lát, lên giường, chui vào trong chăn.
Chỉ chốc lát sau, trong chăn đã truyền đến âm thanh vui đùa ầm ĩ.
Lạc Thanh Chu một mình nằm ở trên giường, nghĩ một hồi, nhắm mắt lại.
Hắn chuẩn bị thoáng nghỉ ngơi một hồi, lại thần hồn xuất khiếu.
Nhưng không tự giác lại đột nhiên ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, hắn lần nữa ngửi được mùi thơm quen thuộc kia.
Chờ khi hắn tỉnh lại, trước mắt đen kịt một màu, trong ngực đang có một người nằm, đang hôn hắn.
Cũng không phải là Tiểu Điệp.