Lạc Thanh Chu giật mình, há to miệng, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện làm sao cũng không mở miệng được.
Mùi thơm quen thuộc từng chút chui vào mũi, để hắn giống như ở trong mơ, lại giống như trên đám mây, hốt hoảng, bồng bềnh như tiên.
Giấc mộng này, làm thật lâu.
Thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, hắn vẫn như cũ nằm ở trên giường, vẫn chưa thỏa mãn.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi của Mai nhi.
Tiểu Điệp vội vàng tiến đến thúc giục:
- Công tử, nên dậy rồi, phu nhân mấy người đều chuẩn bị xuất phát.
Lạc Thanh Chu lúc này mới tập trung ý chí, rời giường rửa mặt.
Mang theo Tiểu Điệp cùng Thu nhi đi vào tiền viện, người nhà Tần nhị gia cùng tứ gia đều tới.
Tần Xuyên bị vây quanh ở giữa.
Đám người căn dặn cổ vũ.
Lạc Thanh Chu đang muốn tiến lên, đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau lưng.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng, duy mỹ như tiên dưới ánh mặt trời cũng bị nhạc mẫu đại nhân tự mình kéo tới.
Lạc Thanh Chu chỉ nhìn nàng một chút, ánh mắt đã rơi vào trên người thiếu nữ sau lưng nàng.
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Trên đường phố đã đầy náo nhiệt.
Xe ngựa chở đám người Tần gia, ngừng lại chỗ ngoài cùng đường đi thành Bắc.
Đám người Tần gia xuống xe đi bộ.
Từng con đường, ngoại trừ bách tính xem náo nhiệt ra, còn có rất nhiều thủ vệ trấn giữ, phòng ngừa hỗn loạn.
Tối hôm qua phủ thành chủ bị xét nhà đã lưu truyền ra.
Rất nhiều người đều đang nghị luận.
Lạc Thanh Chu cẩn thận nghe một chút, đại đa số đều đang khen hay, đều đang chửi mắng lấy vị Mạnh thành chủ kia và người nhà của hắn đã từng làm xằng làm bậy như thế nào.
Mà cơ hồ hết thảy mọi người đều tán dương Trưởng công chúa.
Từ tình huống trước mà nói, cơ hồ bách tính toàn bộ Mạc Thành đều vô cùng ủng hộ Trưởng công chúa.
Ngay cả Đao tỷ đều xem Trưởng công chúa như thần tượng, không cho phép người khác nói xấu nàng.
Lạc Thanh Chu không thể không bội phục thủ đoạn của Trưởng công chúa.
Đương nhiên, đây cũng là người ta lấy thực lực bản thân đổi lấy, chửi bới không được.
Lại một lát sau.
Người trên quảng trường dần dần nhiều hơn.
Mọi người Tần gia đi vào bên trong, tới gần chỗ lôi đài.
Tần Văn Chính đưa cho hộ vệ phía trước bằng chứng nhi tử nhà mình tham gia thi đấu, mới cho phép được đứng ở chỗ này quan sát.
Có thể đứng ở phía trước nhất quan sát, ngoại trừ người nhà võ giả tham gia thi ra, còn có những võ giả khác và người có thân phận.
Bách tính phổ thông, chỉ có thể chen ở phía ngoài cùng.
Thời gian còn sớm.
Tất cả mọi người Tần gia đang cổ động Tần Xuyên, để hắn không cần khẩn trương, bình thường phát huy là được.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy lo lắng, dặn đi dặn lại, để hắn không cần cậy mạnh, an toàn là quan trọng nhất.
- Dù sao đại ca ngươi đã tiến vào Long Hổ học viện, nhà chúng ta còn xuất hiện một cái giải nguyên, ngươi thất bại cũng không quan hệ, nhận thua cũng không mất mặt.
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, đám người Tần gia bao gồm cả Tần Văn Chính ở bên trong đều trợn mắt nhìn nàng.
- Tẩu tẩu, Xuyên nhi còn chưa lên đài, ngươi đã bắt đầu nói thất bại, quá xúi quẩy.
- Tẩu tẩu, không thể nói như thế, ai sẽ ghét bỏ hài tử nhà mình thành tài nhiều? Xuyên nhi lần này cần thi đậu, Tần gia chúng ta song hỉ lâm môn.
- Tẩu tẩu, ngươi vẫn nên ít nói chuyện đi.
Tần Văn Chính trực tiếp khiển trách:
- Không biết nói chuyện thì ngậm miệng.
Tống Như Nguyệt thấy mình chọc đám người Tần lão gia phẫn nộ, lập tức rụt cổ một cái, không còn dám lên tiếng, vểnh vểnh miệng, quay đầu đi tới đằng sau, đi đến trước mặt nữ nhi của mình, ủy khuất thầm nói:
- Người ta lo lắng nhi tử, cũng có lỗi?
- Khiêm Gia, mẫu thân có lỗi sao?
Nàng lại ủy khuất nói.
Tần Khiêm Gia khẽ lắc đầu.
Tống Như Nguyệt hít mũi một cái, lôi kéo tay ngọc kiều nhuyễn của nàng nói:
- Vẫn là nữ nhi ta tốt. Đám lão gia thối các ngươi, hừ, chỉ biết khi dễ nữ tử nhu nhược như chúng ta...
Nàng liếc nhìn người nào đó đứng ở phía sau, lập tức lại khôi phục khí thế:
- Thanh Chu, ngươi bây giờ đã là cử nhân lão gia, làm sao còn như tiểu cô nương, xấu hổ ngượng ngùng một người núp ở phía sau. Người ta đều đi phía trước cổ vũ nhị ca ngươi, ngươi cũng không đi tham gia náo nhiệt?
Lạc Thanh Chu đứng ở phía sau cùng, còn chưa trả lời, Thu nhi ở bên cạnh vội vàng nói:
- Phu nhân, chờ một lúc người tới càng ngày càng nhiều, cô gia sợ có người thừa cơ chen tới, cho nên đứng ở phía sau che chở cho đại tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Những người khác cũng quay đầu nhìn về phía nàng.
Thậm chí ngay cả Tiểu Điệp bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn nàng, trong lòng âm thầm bội phục: ‘Thu nhi tỷ tỷ thật biết nói chuyện, công tử là bởi vì nguyên nhân này sao?’