Lập tức lại lẩm bẩm:
- Nô tỳ biết, trước khi chặt đứt phàm trần tục thế, ngài không nguyện ý mở miệng... Nhưng cô gia dù sao cũng là...
- Hừ!
Đột nhiên từ dưới mái hiên bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Bách Linh dừng lại, liếc mắt, đứng dậy nhìn thân ảnh lạnh lẽo như bóng ma nói:
- Tiểu ny tử, ngươi hừ cái gì mà hừ? Ta và tiểu thư nói chuyện, cũng không nói chuyện với ngươi, sao hả, ghen sao?
- A.
Thân ảnh dưới mái hiên, nghiêng người sang, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về nơi khác.
- A cái gì mà a, biết ngươi ngứa da.
Bách Linh cười nhạo một tiếng, không để ý tới nàng nữa.
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, đóng cửa chính.
Đứng ở trong sân nghĩ một hồi, hắn vào phòng, giấu đi nhật nguyệt gương đồng cùng Giám Võ thạch ở dưới giường.
Tiểu Điệp nghe được động tĩnh, đang muốn từ phòng bên cạnh đi ra, Lạc Thanh Chu đột nhiên xốc rèm châu lên đi vào.
- Công tử...
Tiểu Điệp vừa nói một câu, Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng, đi vào giường, đặt nàng lên giường nhỏ mềm mại.
Trên giường nhỏ, còn đặt hai cái yếm thêu hoa sen.
Tiểu Điệp bị đặt nằm ngang trên giường nhỏ, sửng sốt một chút, gương mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng gấp giọng nói:
- Công tử, không được, đêm nay... Đêm nay không được...
Lạc Thanh Chu ngón trỏ đặt ở ngoài miệng, “xuỵt” một tiếng, nói khẽ:
- Đừng nói chuyện, ta chỉ ôm ngươi.
Nói xong, xoay người giúp nàng cởi giày thêu, cởi vớ, ôm đôi chân ngọc tuyết trắng tiểu xảo của nàng, đặt lên giường.
Sau đó, cởi vớ giày của mình lên giường, ôm nàng vào lòng.
Tiểu Điệp ngượng ngùng nói:
- Công tử... Đêm nay, đêm nay tiểu thư muốn tới, người... Người không thể ở chỗ nô tỳ...
Lạc Thanh Chu không nói gì, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, trong đầu hiện ra thân ảnh thiếu nữ dưới trăng trong đình viện vừa rồi.
Tiểu thư muốn tới?
Giống như là một chuyện cười, thật buồn cười.
Một thiên kiêu chi nữ, Dao Đài tiên tử như thế, đêm hôm khuya khoắt sẽ vụng trộm đến cùng phòng với hắn sao?
Cho dù là nằm mơ, cũng không thể nào.
Đêm nay hắn ngược lại muốn nhìn xem, nữ hài cam nguyện đem tấm thân xử nữ dâng cho hắn, cam nguyện cùng hắn cùng phòng, rốt cuộc là ai.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Bóng đêm, càng thêm nồng đậm.
- Công tử...
- Xuỵt, đừng nói chuyện.
- Công tử, nhột...
- Ừm???
- Tay... Tay đừng đặt ở chỗ đó...
- Nha.
Lạc Thanh Chu buông tay bên hông nhỏ của nàng ra, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Không biết qua bao lâu.
Tiểu nha đầu trong ngực không có cảm giác gì ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng buông nàng ra, giúp nàng đắp chăn xong.
Lập tức xuống giường, mang vớ giày, chuẩn bị trở về phòng.
Đã ba canh, hẳn là sẽ không tới.
Ai ngờ hắn vừa đi tới cửa gian phòng, trong tiểu viện đột nhiên “két” truyền đến một tiếng lá cây vang rất nhỏ.
Ánh mắt của hắn run lên, lập tức tới gần cửa sổ, từ khe hở cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ánh trăng trong sáng, tiểu viện bị chiếu rọi phá lệ sáng sủa.
Nhưng ngoại trừ cây, ngoại trừ hoa, cũng không có bất kỳ dị thường gì, chỉ có tiếng gió đêm chầm chậm thổi qua.
Hắn lại đứng sau cửa sổ không nhúc nhích hồi lâu, phát hiện đúng là không có bất kỳ dị thường gì, lúc này mới ra khỏi phòng.
Chờ hắn trở lại phòng của mình, đột nhiên phát hiện trên bệ cửa sổ nhiều thêm một đóa hoa tươi.
Nhánh hoa ướt át, nhụy hoa kiều nộn, trên mặt cánh hoa còn mang theo giọt nước óng ánh.
Hiển nhiên là mới hái xuống.
Hắn sửng sốt một chớp mắt, lập tức đột nhiên xoay người, nhìn về phía chỗ khác trong phòng.
Trên giường, tủ y phục, chỗ khuất, dưới bàn sách, thậm chí dưới giường.
Nhưng cũng không thấy bóng người.
Gian phòng trống trơn, ngoại trừ tiếng tim hắn đập, cũng không có tiếng gì.
Hắn đứng thẳng trong bóng đêm một hồi, sau đó đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ, nhìn về phía ngoài.
Trong tiểu viện, vẫn không có bất cứ dị thường nào.
Gió đêm phất qua, mang theo hương hoa phảng phất.
Trong không khí có cỗ mùi hương thơm ngọt, không có hương vị gì khác.
Hắn cầm lấy đóa hoa tươi trên bệ cửa sổ kia, đặt dưới mũi hít hà, có chút run lên, lập tức giơ tay ném ra ngoài cửa sổ, rơi trên mặt đất.
Sau đó đóng cửa sổ, về giường đi ngủ.
Ngày mai còn muốn tu luyện.
Còn chuyện khác, không cần thiết nghĩ nhiều nữa.
Một đêm lặng yên trôi qua.
Hôm sau.
Lạc Thanh Chu tỉnh lại, nghe phía ngoài truyền đến giọng nói chuyện.
Một người là Tiểu Điệp.
Một người khác cẩn thận nghe là giọng Bách Linh.
Hắn tỉnh táo lại, rời giường mặc y phục, mở cửa sổ ra.
Ánh nắng sớm mang theo không khí trong lành đập vào mặt.
Trong tiểu viện, Tiểu Điệp đang ôm chổi, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sợ hãi nhìn mặt đất.
Trước mặt nàng, Bách Linh một thân váy màu hồng, trong tay cầm một đóa hoa tươi, đang cười như không cười nói chuyện với nàng.
Thấy cửa sổ mở ra, Bách Linh nhìn qua, gương mặt thanh lệ xinh đẹp lộ ra hai lúm đồng tiền tự nhiên, cười ngọt ngào nói:
- Cô gia, ngươi tỉnh rồi? Tối hôm qua ngủ có ngon không?