Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84: Khách Ngoài Ý Muốn

Chương 84: Khách ngoài ý muốn Chương 84: Khách ngoài ý muốn

Lạc Thanh Chu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn đóa hoa tươi trong tay nàng.

Đây không phải là vừa hái, mà là đóa tối hôm qua chẳng biết lúc nào đặt trên bệ cửa sổ, bị hắn ném ra kia.

- Rất ngon.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh.

Ánh mặt trời sáng rỡ, trên gương mặt tuấn mỹ nhu hòa không nhìn ra nửa điểm cảm xúc khi bị đùa giỡn.

Bách Linh có chút ngơ ngác, trên mặt vẫn như cũ mỉm cười ngọt ngào:

- Cô gia, thật xin lỗi, tối hôm qua tiểu thư thân thể không dễ chịu, cho nên không có đến, cô gia sẽ không tức giận chứ?

Lạc Thanh Chu nhìn mắt nàng nói:

- Sẽ không.

- Không là được.

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, giương đóa hoa tươi trong tay kia lên nói:

- Cô gia, đây là sáng nay ta đến nhìn thấy trên cửa sổ ngươi. Là cô gia tối hôm qua hái riêng chuẩn bị tặng tiểu thư nhà ta sao?

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn hoa tươi trong tay nàng, sau đó nhìn nàng nói:

- Không phải, là hái đến tặng cho ngươi.

Bách Linh nghe vậy sững sờ, lập tức “Phốc phốc” cười một tiếng, cười tươi như hoa:

- Cô gia, ngươi lại nói giỡn với người ta, ngươi mới sẽ không chủ động đi hái hoa tặng cho người ta đâu.

Lập tức nhíu nhíu mày lại, ngữ khí sâu kín nói:

- Đóa hoa lần trước kia, cô gia cũng không có tặng cho người ta, mà là tặng cho Thiền Thiền nha. Cô gia cảm thấy người ta không có đáng yêu như Thiền Thiền, phải không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không trả lời.

Bách Linh lại nở nụ cười xinh đẹp, phất phất tay nói:

- Được rồi, cô gia, không hàn huyên với người nữa, ta nên trở về hầu hạ tiểu thư nhà ta. Ta sáng nay đến chính là muốn xin lỗi cô gia, sợ cô gia bởi vì chuyện tối hôm qua tức giận. Cô gia đã không tức giận, vậy ta an tâm.

Nói xong, lại cười mỉm với Tiểu Điệp bên cạnh nói:

- Tiểu Điệp, phải hầu hạ công tử nhà ngươi thật tốt.

Nói xong, cầm hoa tươi, váy phấn bồng bềnh, thướt tha mà đi.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng nàng biến mất ở cửa tiểu viện, hai đầu lông mày lộ ra suy tư.

- Công tử, nô tỳ múc nước cho người rửa mặt.

Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, vội vàng đi phòng bếp.

Thanh Chu rửa mặt vệ sinh xong nhìn nàng hỏi:

- Tiểu Điệp, vừa rồi Bách Linh cô nương đến nói gì với ngươi?

Tiểu Điệp nghe vậy mặt đỏ lên, cúi đầu nói:

- Bách Linh tỷ tỷ hỏi nô tỳ chuyện tối hôm qua, hỏi nô tỳ tối hôm qua có hay không... Có hay không bồi công tử ngủ...

- Ngươi trả lời thế nào?

Lạc Thanh Chu hỏi.

Tiểu Điệp nói:

- Nô tỳ đương nhiên nói không có, nô tỳ biết quy củ, tối hôm qua tiểu thư muốn tới, nô tỳ mới không dám đâu.

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Còn nói gì nữa?

Tiểu Điệp cúi đầu, xấu hổ ngượng ngùng nói:

- Bách Linh tỷ tỷ còn hỏi nô tỳ, có hay không bị... bị công tử phá thân...

Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ:

- Còn gì nữa không?

Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, nói:

- Đúng rồi, Bách Linh tỷ tỷ còn nói, đêm nay phu nhân mời khách nhân ngắm trăng trong hồ, phu nhân dặn dò muốn để công tử đi tiếp khách.

Lạc Thanh Chu nhíu mày:

- Kêu ta đi tiếp khách?

Tiểu Điệp gật đầu nói:

- Nhị tiểu thư cũng sẽ đi, ban đêm Bách Linh tỷ tỷ hẳn là sẽ tới nói rõ với công tử.

Lạc Thanh Chu cau mày, không nói tiếp, đi ra khỏi phòng.

- Công tử, nô tỳ đi bưng cơm cho người.

Tiểu Điệp vội vàng ra cửa.

Lạc Thanh Chu đứng ở tiểu viện, nhìn thoáng qua cửa sổ, lại liếc mắt nhìn nơi khác.

Lá khô đều không còn.

Hẳn là bị Tiểu Điệp quét đi.

Tối hôm qua đúng là có người đến, chỉ là đến vô ảnh, đi vô tung, chỉ để lại đóa hoa tươi kia.

Lúc hắn đang suy nghĩ, Bách Linh đột nhiên quay lại, xuất hiện ở cửa tiểu viện nói:

- Cô gia, ta có chuyện muốn nói với người .

Lạc Thanh Chu cho rằng nàng muốn nói chuyện đêm nay tiếp khách, nói thẳng:

- Có thể không đi hay không?

Bách Linh sửng sốt một chút, gật đầu nói:

- Đương nhiên có thể.

Lạc Thanh Chu liền giật mình, hơi kinh ngạc nhìn nàng.

Dễ nói chuyện vậy sao?

- Cô gia, vậy ta đi để hạ nhân đuổi hắn đi. Ta cũng cảm thấy, cô gia không đi gặp là tốt nhất, dù sao cũng không phải người tốt lành gì. Cô gia có chúng ta là đủ rồi, có nhận bọn họ hay không không quan trọng.

Bách Linh nói, đang muốn quay người rời khỏi, Lạc Thanh Chu vội vàng hỏi:

- Ai tới?

Bách Linh kỳ quái mà nhìn hắn nói:

- Lạc Ngọc, Thành Quốc phủ Nhị công tử, huynh trưởng trước kia của người . Hắn tới tìm người, đang chờ trong sảnh khách.

- Lạc Ngọc?

Lạc Thanh Chu nhướng mày, trong mắt lộ ra ngoài ý muốn và vẻ nghi hoặc.

Hắn tới làm gì?

Còn huynh huynh đệ đệ?

Làm sao có thể.

Đối phương bận rộn như vậy, mỗi ngày đều trốn tránh trong nhà tu luyện chuẩn bị khảo thí, sao lại đột nhiên đến Tần phủ tìm hắn?

Rõ ràng kẻ đến không thiện.

Nhưng hắn cũng không có lý do từ chối gặp đối phương.

Mặc dù hắn bây giờ ở rể Tần phủ, nhưng vẫn là con thứ Thành Quốc phủ, trên danh nghĩa vẫn là huynh đệ.

Không gặp, cũng không dễ nói.

Mà hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ.

Bình Luận (0)
Comment