Hắn muốn biết đối phương rốt cuộc tới làm gì.
- Cô gia, muốn gặp không?
Bách Linh nháy nháy mắt hỏi.
Lạc Thanh Chu đi ra tiểu viện nói:
- Gặp.
Ánh mắt Bách Linh nhìn hắn thật sâu một cái, cười nói:
- Được, vậy ta bồi cô gia, nếu hắn dám khi dễ cô gia, ta cũng sẽ không tha cho hắn.
Vừa nói nàng còn giơ giơ nắm đấm nhỏ nhắn của mình lên.
Sảnh đãi khách.
Lạc Ngọc một thân cẩm bào màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, đang ngồi ở phòng khách uống trà.
Tần phủ quản gia Chu Thông, cùng mấy nha hoàn hầu ở bên cạnh.
Về phần những người khác, đều chưa từng xuất hiện.
Mặc dù tràng hôn sự này ván đã đóng thuyền, đã qua, nhưng đối với việc hắn hối hôn và Thành Quốc phủ nhục nhã, người Tần gia cả một đời đều sẽ nhớ kỹ.
Hắn hôm nay một mình đến đây, để cho hắn vào cửa đã rất tốt.
Bất quá Lạc Ngọc tựa hồ cũng không có để ở trong lòng đối với loại chiêu đãi lãnh đạm này, trên mặt vẫn như cũ mỉm cười ôn nhuận như ngọc, rất ôn hòa nói chuyện cùng Chu quản gia bên cạnh.
Ngẫu nhiên sẽ còn trò chuyện vài câu cùng mấy nha hoàn.
- Đệ đệ kia của ta từ nhỏ đã đáng thương, hơn mười tuổi mới theo mẫu thân vào phủ, không ngờ mẫu thân hắn lại chết sớm vào năm ngoái, ta biết được, cuộc sống hắn ở Thành Quốc phủ cũng trải qua không thoải mái... Mẫu thân của ta chủ nội, lại quá nghiêm khắc, ta cũng không cách nào giúp hắn, may mà có một mối hôn sự như thế, hắn đi tới Tần phủ các ngươi...
- Chu quản gia, mặc kệ người khác thấy thế nào, nói thế nào, dù sao ta vẫn một mực xem Thanh Chu là huynh đệ của ta, rất cảm tạ các ngươi đoạn thời gian này chiếu cố...
- Hai nhà chúng ta những năm nay đi lại giao thiệp có chút ít, haz, nghe ta phụ thân nói, tổ tiên chúng ta còn là thế giao...
Chu Thông khom người cúi đầu ở một bên lắng nghe, ngẫu nhiên phụ họa một đôi lời, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, chỉ là không biết trong lòng nghĩ như thế nào.
Lạc Ngọc đang nói, ngoài đại sảnh đột nhiên có một bóng người đi tới.
Ánh mắt của hắn khẽ động, lập tức đứng lên, mặt mũi tràn đầy nụ cười ấm áp, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Lạc Thanh Chu tiến vào đại sảnh, đi đến trước mặt hắn, vẫn như cũ chắp tay cúi đầu, cung kính chào:
- Nhị công tử.
Đích thứ có khác, trưởng ấu có thứ tự.
Mặc kệ trong lòng của hắn nghĩ như thế nào, ở thời đại này, có chút quy củ không tránh khỏi.
Mà lại hiện tại, còn không phải lúc trở mặt.
Lạc Ngọc lúc này mới cởi mở cười một tiếng, đưa tay thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Thanh Chu, khách khí với ta cái gì, gọi ta nhị ca là được, ngươi với ta là huynh đệ, kêu cái gì Nhị công tử. Ta hôm nay đến không có chuyện gì khác, chính là tới nhìn ngươi một chút, sợ ngươi ở chỗ này không quen, không có quấy rầy ngươi đọc sách chứ?
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ cúi đầu nói:
- Không có.
Lạc Ngọc cười cười, quay đầu nhìn sang Chu Thông bên cạnh nói:
- Chu quản gia, ta có thể đơn độc tâm sự với tam đệ ta không? Thuận tiện, ta muốn đi chỗ ở của hắn nhìn xem, có được hay không?
Chu Thông không có trả lời ngay, nhìn về phía ngoài cửa.
Ngoài cửa, dưới mái hiên, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu hồng đang đứng, trong tay đang cầm một đóa vừa rồi hái trên đường, đang nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Nàng cũng không nhìn trong phòng một chút.
- Đương nhiên có thể, Lạc công tử xin cứ tự nhiên.
Chu Thông cung kính nói.
Lạc Ngọc tươi cười, nói một tiếng tạ ơn, nói:
- Thanh Chu, đi, mang nhị ca đi xem chỗ ngươi ở một chút.
Lạc Thanh Chu không nói gì, ở phía trước dẫn đường.
Ngay khi hai người đi ra đại sảnh, thiếu nữ xinh đẹp vừa rồi còn đứng ở dưới mái hiên, không ngờ đã không còn tung tích.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu giật giật, đi ra đình viện, đi vào hành lang.
Bốn phía không có người.
Hai người đi trên hành lang yên tĩnh, Lạc Ngọc thả chậm bước chân, cười nói:
- Thanh Chu, có mấy lời, nhị ca muốn nói với ngươi.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay người nhìn hắn, chắp tay nói:
- Nhị công tử mời nói.
Ánh mắt Lạc Ngọc lấp lóe, cũng không uốn nắn hắn xưng hô, chậm rãi nói:
- Thanh Chu, ngươi phải nhớ kỹ, dù nói như thế nào, ngươi và ta đều là huynh đệ có quan hệ máu mủ, Thành Quốc phủ cũng mãi mãi là nhà của ngươi. Sau này nếu ngươi ở chỗ này chịu ủy khuất, có thể trở về bất cứ lúc nào. Mẫu thân nơi đó, ta sẽ thay ngươi nói chuyện. Ta có thể cam đoan, sau này trong Thành Quốc phủ, không có bất kỳ người nào sẽ lại làm khó ngươi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:
- Đa tạ Nhị công tử.
Lạc Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của hắn, thở dài một hơi nói:
- Ta biết được, trong lòng ngươi đối với ta, đối với Thành Quốc phủ đều có oán hận, chuyện này, đích thật là chúng ta sai. Thế nhưng thân là con của người, chúng ta có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Đại ca không ở đây, ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm lập nghiệp.