Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 834 - Chương 834: Cô Gia Thích Ngươi (3)

Chương 834: Cô gia thích ngươi (3) Chương 834: Cô gia thích ngươi (3)

Hạ Nhất Minh nằm trên mặt đất vùng vẫy mấy lần, tựa hồ muốn đứng lên, Lạc Ngọc lần nữa nhảy lên một cái, ‘Oanh’ một quyền đánh vào phía sau lưng của hắn.

Hạ Nhất Minh triệt để nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.

- Đương ——

Tiếng chiêng vang lên, thắng bại đã phân.

- Lạc Ngọc thắng!

Quan chủ khảo tuyên bố xong, sau đó nói:

- Ngô lão sư, đưa hắn xuống dưới chữa thương, bổ sung lực lượng. Võ Phong, đưa Hạ Nhất Minh vào hậu trường, tận lực trị liệu.

- Vâng, đại nhân.

Mấy người lập tức lên đài, đem Lạc Ngọc cùng Hạ Nhất Minh đều mang đến hậu trường.

Dưới đài có người reo hò, có người chửi mắng.

Người Hổ Uy tiêu cục, đều mắng to Lạc Ngọc tâm ngoan thủ lạt, có người trực tiếp chửi Lạc Diên Niên bên kia.

Lạc Diên Niên chắp hai tay sau lưng, một mặt bình tĩnh.

Vương thị đứng ở sau lưng hắn, trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc khác.

Lạc Thanh Chu nhìn bọn hắn vài lần, thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện, Bách Linh chẳng biết lúc nào đang đứng ở bên cạnh hắn, một chân đang giẫm trên chân của hắn, ánh mắt lại giả vờ nhìn lên phía trước.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đang muốn động thủ, đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người đánh tới.

Quay đầu nhìn lại, Hạ Thiền đang ở ngay bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu cũng nhìn nàng, chỉ chỉ dưới chân.

Hạ Thiền lại nhìn hắn một hồi, mang theo gương mặt xinh đẹp lạnh lùng đi tới, ánh mắt nhìn về phía trước, phía dưới chân đột nhiên giẫm lên trên cái chân còn lại của hắn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hai chân bị một trái một phải giẫm lên, Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, không có lại nói tiếp, cũng giống như các nàng, nhìn về phía trước.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe được Tiểu Điệp đằng sau thấp giọng nói chuyện:

- Thu nhi tỷ tỷ ngươi nhìn, công tử quả nhiên thích chân đây.

Một canh giờ sau.

Tiếng chiêng lần nữa vang lên.

Lạc Ngọc đi ra từ phía sau đài, vết thương trên bờ vai vậy mà khép lại không sai biệt lắm, thần thái trong ánh mắt tràn đầy.

Quan chủ khảo nhìn về phía dưới đài nói:

- Lạc Ngọc vừa rồi bị thương, lúc đầu chúng ta đề nghị để hắn tĩnh dưỡng một đêm, ngày mai lại tỷ thí, bất quá hắn kiên trì hiện tại muốn tỷ thí. Miệng vết thương của hắn không ngại, trải qua trị liệu, đã khép lại, sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với việc hắn phát huy. Cho nên cuộc tỷ thí này, vẫn như cũ là công bằng. Người nhà Lạc Ngọc, có gì dị nghị không?

Lạc Diên Niên chắp tay nói:

- Đại nhân, chúng ta cũng không có dị nghị.

Quan chủ khảo nhìn hắn một cái, gật đầu nói:

- Tốt, bắt đầu đi.

Lạc Ngọc đi đến giữa võ đài, đứng vững.

Tần Xuyên cũng đi tới đối diện hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn.

Đám người Tần gia đều nín thở ngưng thần, khẩn trương nhìn chằm chằm phía trên.

Người xem náo nhiệt dưới đài cũng đều vô cùng chờ mong quyết chiến cuối cùng, thấy cảnh này, càng thêm kích động.

- Tuy nói quyền cước không có mắt, nhưng tốt nhất vẫn là chỉ phân thắng bại, phòng ngừa chí tử.

Quan chủ khảo lại nói một câu, sau đó ngồi xuống.

- Đương ——

Tiếng chiêng vang lên, bắt đầu quyết chiến.

Hai người đều nhìn đối phương, cũng không có vội vã xuất thủ.

Lạc Ngọc đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:

- Tần huynh, rất xin lỗi, chờ một lúc quả đấm của ta có khả năng thu lại không được.

Tần Xuyên cầm nắm đấm, cũng lạnh lùng thốt:

- Lạc Ngọc, quả đấm của ta, cũng không thu lại được. Bởi vì nó nhìn thấy tiểu nhân liền rất hưng phấn, hưng phấn không dừng được.

Lạc Ngọc trầm mặc một chút, đột nhiên nói:

- Tiểu dã chủng kia, có phải đều ngủ qua với từ trên xuống dưới nhà họ Tần các ngươi hay không? Bao gồm cả ngươi? Nếu không, sao các ngươi lại sủng ái hắn như vậy?

Tần Xuyên nắm chặt nắm đấm, đột nhiên xông tới, âm thanh lạnh lùng nói:

- Bởi vì hắn được Tần phủ nhận là người một nhà, sống có tình nghĩa. Cho nên chúng ta vui vẻ.

- Oanh!

Nắm đấm của hai người đột nhiên đánh vào nhau.

Khí trời tháng tám, vẫn như cũ vô cùng khốc nhiệt.

Trên đỉnh đầu, trời nắng chang chang.

Đám người chen chúc trên quảng trường, lúc này đều là mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn nhón mũi chân, ngước cổ, không chớp mắt nhìn về phía trận quyết chiến đặc sắc trên đài.

Đối với người bình thường mà nói, hai người trên lôi đài lúc này, bọn hắn đã không phân rõ người nào là người nào.

Lạc Ngọc cùng Tần Xuyên cứng đối cứng đụng nhau mấy quyền, tốc độ đột nhiên trở nên nhanh hơn.

Chỉ thấy trên đài gió mạnh gào thét, tàn ảnh trùng điệp, từng tiếng âm bạo chói tai liên tục không ngừng vang lên.

Khí lãng đáng sợ lấy hai người làm trung tâm, bụi bặm vòng quanh như sóng triều khuếch tán ra bốn phía.

Người đứng ở phía trước nhất, bị thổi quần áo bay phần phật.

Người thực lực hơi yếu, cơ hồ đứng không vững.

Mắt thấy khí lãng trào đến, Tần Văn Chính cùng Tần nhị gia Tần tứ gia, đều đứng ở phía trước nhất ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment