Ai ngờ hắn vừa đứng lên, Lạc Ngọc đã từ trên lôi đài nhào tới, lại ‘Oanh’ một quyền đập vào lồng ngực của hắn.
- Răng rắc!
m thanh xương cốt đứt gãy vang lên.
Tần Xuyên lần nữa bay ra ngoài.
Hai mắt Lạc Ngọc đỏ lên, khí thế toàn thân đáng sợ, song quyền lấp lóe quyền mang, còn muốn đuổi theo, quan chủ khảo đột nhiên hô:
- Chờ một chút.
Đành phải cắn răng, dừng bước.
Tần Xuyên nặng nề mà té ngã trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy máu tươi, ngực lõm xuống, nằm trên mặt đất động mấy lần, không tiếp tục đứng lên.
Quan chủ khảo đứng người lên, hỏi:
- Tần Xuyên, ngươi chịu thua chưa?
Đám người Tống Như Nguyệt lập tức khóc nói:
- Nhận thua! Chúng ta nhận thua! Đừng lại để hắn đánh....
Tần tứ gia cũng hô:
- Xuyên nhi! Nhanh nhận thua.
Tần Xuyên lại ở trên mặt đất động mấy lần, thân thể run rẩy, chậm rãi đứng lên, máu me đầy mặt nhìn bóng người phía trước, ánh mắt đã bắt đầu mơ hồ.
Lạc Ngọc nắm chặt song quyền, quanh thân vờn quanh kình khí, tóc dài sau lưng không gió mà bay, khí thế càng ngày càng mạnh, nhìn về phía ánh mắt hắn, bên trong âm lãnh mang theo một tia cơ mảnh.
Hắn vừa rồi lâm trận đột phá, đã tấn thăng đến Võ Sư hậu kỳ.
Tần Xuyên nghe được tiếng khóc của mẫu thân mình, nghe được những người khác của Tần gia kinh hoảng kêu to, hắn ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, cố hết sức hé miệng nói:
- Ta... Nhận thua...
Nói xong, mắt tối sầm lại, té xỉu ở trên mặt đất.
- Đương ——
Tiếng chiêng vang lên, tỷ thí kết thúc.
- Quyết chiến cuối cùng, Lạc Ngọc thắng.
Quan chủ khảo tuyên bố kết quả.
Lạc Ngọc thu hồi nắm đấm, còn không có liếc Tần Xuyên một cái, quay người lên lôi đài, quay đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người Tần gia.
Khi hắn nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng, đột nhiên phát hiện thân ảnh người mặc nho bào lại chặn ánh mắt hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lạc Ngọc híp híp con ngươi, ánh mắt lộ ra một vẻ hung ác nham hiểm dữ tợn, nhưng không có lại nhiều nhìn, thu hồi ánh mắt.
Hộ vệ khiêng Tần Xuyên đã hôn mê vào hậu trường cứu trợ.
Tống Như Nguyệt khóc lóc thương tâm.
Bọn người Tần Văn Chính đều xanh mặt, nhìn về phía thân ảnh xuất thủ tàn nhẫn trên lôi đài kia.
Lạc Ngọc đi chỗ quan chủ khảo ký tên, cầm căn cứ chính xác hôm nay quyết chiến, lại cung kính nói mấy câu với quan chủ khảo, đi xuống lôi đài.
Trên mặt Lạc Diên Niên lộ ra ý cười khó giấu được.
Vương thị càng vui đến phát khóc, chạy lên ôm hắn:
- Ngọc nhi, mẫu thân biết, ngươi nhất định có thể thi đậu, chúng ta rốt cục có thể đi kinh đô gặp đại ca ngươi... Đại ca ngươi nếu biết, nhất định sẽ vì ngươi kiêu ngạo...
Lạc Ngọc an ủi nàng vài tiếng, sau đó nói:
- Phụ thân, mẫu thân, ta qua bên kia nói mấy câu.
Vương thị buông lỏng hắn ra, nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng trong đám người Tần gia, khóe mắt giật giật.
Lạc Ngọc đi tới bên kia.
Không đợi hắn tới gần, Tần Văn Chính cùng Tần nhị gia Tần tứ gia đã tiến lên ngăn cản hắn, ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
Lạc Ngọc dừng bước lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, chắp tay nói:
- Quyền cước không có mắt, vừa hay tại hạ mới đột phá, cho nên nhất thời không có dừng tay, xin lỗi.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh người mặc nho bào, híp con ngươi nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi đánh mẫu thân của ta, thù này, Lạc Ngọc ta tuyệt đối không quên. Ngươi ở Mạc Thành có thể một tay che trời, nhưng ta cũng không tin, ngươi không đi kinh đô.
- Đến lúc đó, Lạc Ngọc ta tự nhiên sẽ để ngươi biết, đọc sách cho dù tốt, cũng chỉ là một phế vật tay trói gà không chặt! Con hoang mãi mãi cũng là con hoang, mặc ngươi lại nhảy nhót như thế nào, cũng không tới được trời! Coi như ngươi có thể lên trời, Lạc Ngọc ta cũng nhất định sẽ kéo ngươi xuống.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nhìn hắn ta, cũng không đáp lời.
Lạc Ngọc xoay người, chuẩn bị rời đi, đi ra mấy bước, đột nhiên quay đầu lại nói:
- Còn có, thứ thuộc về Lạc Ngọc ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại! Ngươi đụng cũng đừng nghĩ đụng được! Bởi vì con hoang không có tư cách! Ngươi...
Trong miệng hắn im bặt mà dừng, cơ bắp nơi khóe mắt bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
Lạc Thanh Chu cầm tay Tần đại tiểu thư, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn.
Lạc Ngọc không có lại nói tiếp, quay người bước nhanh rời đi, nắm chặt hai nắm đấm, quyền mang lấp lóe, một cỗ sát ý đáng sợ lan tràn.
Đợi hắn đi xa, Lạc Thanh Chu mới buông lỏng bàn tay ngọc lạnh buốt mà mềm mại ra, dừng một chút, quay đầu, khom người xin lỗi:
- Đại tiểu thư, thật xin lỗi, ta....
- Không sao đâu.
Tần Khiêm Gia từ tốn nói một tiếng, ánh mắt nhìn phía lôi đài, tựa hồ cũng không để ở trong lòng.
- Người nhà Tần Xuyên, đi vào một chút!
Lúc này, phía sau lôi đài đột nhiên truyền đến tiếng gọi.
Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt, Tần nhị gia tứ gia, đều cuống quít đi tới.