Không bao lâu.
Tần nhị gia cùng Tần tứ gia khiêng Tần Xuyên đã được băng bó kỹ, đi ra từ phía sau đài.
Tống Như Nguyệt lau nước mắt, khóc đến đỏ mắt.
Mấy tên nha hoàn thấy đều khóc theo.
Tần Xuyên mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Chỗ ngực lõm xuống đã được chữa trị.
Mấy vết thương khác trên người đều được đắp dược vật.
Tần Văn Chính đi tới, thở dài một hơi, nói với mọi người:
- Thân thể không sao, tu dưỡng mấy ngày là khỏe.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thân thể không sao liền tốt....
Phu nhân Nhị gia cùng phu nhân Tứ gia đều thở dài một hơi, sau đó đứng lên đi an ủi các loại.
- Xuyên nhi, không sao đâu, ngươi còn trẻ, về sau còn có cơ hội.
- Đúng vậy Xuyên nhi, nhiều cơ hội, tuyệt đối đừng nản chí.
Lạc Thanh Chu tiến lên phía trước nói:
- Nhị thúc, ta đến khiên đi.
Tần nhị gia khiêng một tay, tay khác lắc lắc, nói:
- Không cần, Thanh Chu, thân thể ngươi nhấc không nổi, Nhị thúc khí lực lớn, không sao đâu.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, ánh mắt nhìn về phía Tần nhị ca trên ván gỗ, muốn mở miệng an ủi vài câu, lại không biết nên nói cái gì.
Đám người Tần gia an ủi, vây quanh Tần Xuyên thụ thương rời khỏi quảng trường.
Mấy người khác xem náo nhiệt vẫn chưa thỏa mãn nghị luận dần tán đi.
Mặt trời rất nhanh xuống núi.
Trở lại Tần phủ, đám người bồi tiếp Tần Xuyên cùng một chỗ ăn cơm tối.
Cảm xúc của Tần Xuyên khá hơn một chút, tự mình ngồi dậy, nói:
- Ta không sao, Nhị thúc Tứ thúc, các người đều trở về đi.
Đám người an ủi vài câu, rời đi.
Tống Như Nguyệt và mấy nha hoàn một mực hầu ở gian phòng, nói chuyện phiếm với hắn.
Lạc Thanh Chu và Tần đại tiểu thư cùng rời đi.
Tần Văn Chính đứng ở cửa ra vào nhìn bọn hắn một chút, trầm giọng nói:
- Thanh Chu, ngày mai chuẩn bị một chút, ngày kia chúng ta xuất phát đi kinh đô.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Tần Văn Chính nhìn hắn nói:
- Ngày mai nếu có thời gian, ra khỏi thành đi thắp nén hương cho mẫu thân ngươi. Về sau muốn trở về, đoán chừng cũng chỉ có thể là thanh minh sang năm.
Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, Tần Văn Chính đột nhiên lại nói:
- Khiêm Gia cũng cùng đi một chuyến. Lần trước dời mộ phần ngươi không có đi, lần này cần rời đi, đi thắp nén hương cũng là nên. Dù sao Thanh Chu hiện tại là người Tần gia chúng ta, cứ xem như là giúp Vi Mặc thắp hương.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì.
Tần Khiêm Gia trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.
- Thanh Chu, đưa Khiêm Gia trở về.
Tần Văn Chính nhìn hai người một chút.
Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, theo Tần đại tiểu thư rời đi.
Màn đêm đã bao phủ xuống.
Thu nhi cùng Tiểu Điệp cầm đèn lồng đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu cùng Tần đại tiểu thư sóng vai đi ở giữa.
Hạ Thiền cùng Bách Linh thì theo ở phía sau.
Trăng sáng trong sáng, bầu trời đêm đầy ngôi sao.
Lạc Thanh Chu cùng Tần đại tiểu thư chậm rãi đi tới, một đường trầm mặc không nói gì.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy hắn và thiếu nữ bên cạnh không hề có sự khác biệt so với trước khi ly hôn.
Lúc sắp đến Linh Thiền Nguyệt cung, hắn quay đầu nhìn thoáng qua.
Ánh trăng nhu hòa, dung nhan tuyệt mỹ không tì vết kia tựa hồ cũng đã bớt đi một chút thanh lãnh, lộ ra một tia ôn nhu.
Hắn giật mình, lúc đi đến cửa lớn Linh Thiền Nguyệt cung, đột nhiên nhịn không được hỏi một câu:
- Đại tiểu thư, ngươi chưa hề cười qua sao?
Tần Khiêm Gia dừng bước, ánh mắt thanh lãnh nhìn hắn.
- Ngủ ngon...
Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, chắp tay, mang theo Tiểu Điệp cùng Thu nhi bước nhanh rời đi.
Bách Linh nhìn bóng lưng hắn, kinh ngạc nói:
- Tiểu thư, cô gia vừa rồi giống như đang trêu chọc ngươi.
Tần Khiêm Gia không có lại nói tiếp, vào cửa.
Hạ Thiền cũng đi vào theo.
Lạc Thanh Chu một đường nghĩ đến kế hoạch tối nay.
Trở lại Mai Hương Uyển.
Tiểu Điệp sau lưng đột nhiên mở miệng nói:
- Công tử, hôm nay ở phía sau đẩy ngươi đụng vào đại tiểu thư không phải Bách Linh tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn nàng, hỏi:
- Thế là ai?
Tiểu Điệp nháy nháy mắt, ý cười đầy mặt, không có trả lời.
Thu nhi ở một bên cười nói:
- Cô gia, khẳng định không phải Tiểu Điệp cùng nô tỳ, người còn lại, cô gia còn đoán không được sao?
Lạc Thanh Chu giật mình, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc:
- Hạ Thiền? Nha đầu kia sao lại đột nhiên làm chuyện như vậy?
Linh Thiền Nguyệt cung.
Lương đình trong hậu hoa viên.
Thiếu nữ tuyệt mỹ một bộ váy áo tuyết trắng đang an tĩnh ngồi trước bàn đá, đưa mắt nhìn ánh trăng trong hồ nước, vẻ mặt hốt hoảng, không biết suy nghĩ cái gì.
Mai Hương Uyển.
Lạc Thanh Chu ngâm tắm dược thủy xong, lại ở trong đình viện, trực tiếp dùng nước giếng lạnh buốt cọ rửa thân thể mấy lần, tóc cũng gội nhiều lần.