Tần Xuyên nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Mẫu thân, đúng vậy, người ân chuẩn chứ?
Tống Như Nguyệt nghi ngờ nhìn hai người một chút, giao chén thuốc trong tay cho Mai nhi sau lưng, hỏi:
- Đi đâu dạo chơi?
Trên mặt Tần Xuyên mang ý cười, nói thẳng:
- Đi xem Lạc Ngọc một chút.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, sắc mặt biến hóa.
Tần Xuyên một mặt bình tĩnh nói:
- Mẫu thân yên tâm, ta không sao, ta muốn đi xem hắn một chút. Té ngã từ nơi nào, liền đứng lên từ nơi đó, hài nhi tuyệt sẽ không nhận thua như vậy, hài nhi phải nhớ kỹ sắc mặt hắn đắc ý hôm nay, coi đây là động lực, cố gắng tu luyện, tranh thủ lần sau đánh bại hắn.
Lạc Thanh Chu cũng nhìn hắn một cái.
Tống Như Nguyệt giật mình, vành mắt lập tức đỏ lên, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói:
- Xuyên nhi, nói rất hay, nói hay lắm. Té ngã từ nơi nào, liền đứng lên từ nơi đó, mẫu thân lúc đầu cho rằng ngươi sẽ đồi phế một đoạn thời gian, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã tỉnh lại, quá tốt rồi. Đi, mẫu thân đi cùng với ngươi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Một đoàn người ra cửa, vừa hay gặp Tần Văn Chính ở bên ngoài.
Tần Văn Chính:
- Như Nguyệt, nói rất hay, nói rất hay! Té ngã từ nơi nào, liền đứng lên từ nơi đó... Đây là ngươi nói?
Tống Như Nguyệt nhìn nhi tử nhà mình một chút, gật đầu nói:
- Ừm, ta nói, ta nói khi vừa rồi đến cổ vũ Xuyên nhi.
Tần Xuyên nhìn nàng một cái, không có lên tiếng.
- Tốt, chúng ta cùng đi.
Tần Văn Chính lại nhìn Lạc Thanh Chu bên cạnh một chút, dừng một chút, nói với Mai nhi:
- Đi gọi Khiêm Gia đến, nói nàng theo nhị ca đi xem tỷ thí.
Một đoàn người mới vừa đi tới phòng trước, Tần nhị gia cùng Tần tứ gia cũng mang theo thuốc bổ đến đây.
Một lát sau.
Tần nhị gia cùng Tần tứ gia:
- Đại ca, nói rất hay, nói rất hay! Té ngã từ nơi nào, liền đứng lên từ nơi đó, Xuyên nhi chỉ cần cố gắng, về sau nhất định có thể đánh bại Lạc Ngọc! Đại ca, không nghĩ tới ngươi biết nói chuyện như thế, xem ra trong khoảng thời gian này rảnh rỗi đọc không ít sách nha.
Tần Văn Chính khiêm tốn cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Qua loa.
Hắn lườm thê tử nhà mình một chút.
Tống Như Nguyệt sâu kín liếc hắn, không dám lên tiếng.
Không bao lâu.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng mang theo Bách Linh cùng Hạ Thiền đi tới.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, có chút cúi thấp đầu, tính chào hỏi, đồng thời trong lòng âm thầm kinh ngạc, lấy tính tình vị đại tiểu thư này và tác phong lúc đầu, hôm qua ra ngoài tham gia náo nhiệt nhìn tỷ thí liền đã rất cho mặt mũi, không nghĩ tới hôm nay vậy mà cũng không có từ chối.
Giống như càng ngày càng có tình người.
Đám người Tần gia lần nữa trùng trùng điệp điệp ra cửa.
Mà lúc này Thành Quốc phủ.
Cửa lớn đóng chặt, vẫn như cũ yên tĩnh im ắng.
…
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Trên đường phố đã bắt đầu náo nhiệt.
Người bán hàng rong gào to, cỗ xe ghé qua.
Bên trên quảng trường thành Bắc, Long Hổ học viện khảo thí cũng không kết thúc, lôi đài vẫn như cũ còn bày ra ở nơi đó.
Nhưng cơ hồ tất cả mọi người biết, ngày hôm qua sẽ xuất hiện kết quả.
Cho nên hôm nay cũng không nhiều người đi xem náo nhiệt.
Xe ngựa Tần gia ngừng lại chỗ Thập Tự Nhai.
Tần Văn Chính mang theo đám người xuống xe ngựa, chuẩn bị đi qua bên kia, đột nhiên có chút chần chờ, quay đầu nhìn Tần nhị gia và Tần tứ gia, thấp giọng nói:
- Sẽ có chút mất mặt hay không?
Tần nhị gia cùng Tần tứ gia vội vàng nói:
- Đại ca, không mất mặt, không mất mặt.
Lúc này, người bên cạnh chỉ trỏ bọn hắn, có người nhỏ giọng nói:
- Chính là hắn, công tử Tần gia, hôm qua kém chút thắng, kết quả bị công tử Thành Quốc phủ đánh xuống đài, kém chút bị đánh chết.
- Thành Quốc phủ công tử thật lợi hại, hôm qua trên lôi đài đột nhiên đột phá đến Võ Sư hậu kỳ. Nghe ta đại bá nói, toàn bộ Mạc Thành, cũng không có mấy Võ Sư, mà lại người ta còn còn trẻ như vậy.
Mấy người khe khẽ bàn luận, đi đến quảng trường.
Sắc mặt Tần Văn Chính âm trầm.
Tần nhị gia cùng Tần tứ gia cũng chần chờ, thấp giọng nói:
- Đại ca, nếu không, chúng ta không đi?
Tần Văn Chính lườm bọn họ một cái, đang muốn nói chuyện, Tần Xuyên tách ra khỏi đám người, trực tiếp một thân một mình đi tới lôi đài.
- Đi!
Tần Văn Chính không tiếp tục do dự, lập tức đi theo.
Tần gia nhị gia cùng Tần tứ gia cũng đều không dám nói thêm nữa, đi theo sau.
Một đoàn người đi tới vị trí ngày hôm qua.
Hộ vệ dưới lôi đài nhìn bọn hắn một chút, hơi kinh ngạc.
Tần Xuyên đi đến chỗ gần, ngẩng đầu nhìn về phía lôi đài, trong ánh mắt tràn đầy đấu chí.
Lại một lát sau.
Người ở xung quanh quảng trường bắt đầu đông hơn.
Bất quá so với ngày hôm qua chen vai thích cánh rộn rộn ràng ràng, còn rộng rãi hơn không ít, chí ít không có người chen người, đều có cơ hội đứng ở vị trí gần phía trước.