Mà lúc này, thân ảnh kia đã bay đến chỗ tường viện xa xa.
Hai tên hộ vệ gầm thét một tiếng, từ bên trên tường viện nhảy xuống, lại đột nhiên bị một chùm vôi vung trúng con mắt, sau đó thân ảnh kia quay lại vung quyền, ‘Oanh’ một quyền đánh bay ra ngoài.
- Ò.... Ò... ——
Lúc thân ảnh kia ra quyền vang lên một tiếng trâu ọ to rõ, trên lưng đồng thời xuất hiện hư ảnh một ma ngưu.
Lạc Diên Niên đứng trên nóc nhà, chấn động trong lòng:
- Yêu tộc?
Lúc này, trong phòng phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khóc thê lương thảm thiết.
Trong lòng hắn lập tức trầm xuống, cuống quít nhảy xuống từ lỗ thủng trên nóc nhà.
Vừa nhảy xuống, ánh mắt sắc bén của một lão ma ma áo bào đen đột nhiên nhìn về phía hắn, lập tức lại thu về.
Trên mặt đất phía trước cửa sổ, Vương thị quỳ ở nơi đó, gào khóc.
Ở trước mặt nàng, ái tử lúc tiệc tối còn hăng hái đắc chí vừa lòng giờ phút này đã đầu bị phá vỡ, cổ vỡ vụn, phía sau lưng lõm xuống, máu tươi chảy xuôi cùng một chỗ, vô cùng thê thảm.
Lạc Diên Niên cứng người lại tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy.
- A ——
Vương thị thê lương kêu khóc, vang vọng toàn bộ Thành Quốc phủ.
Nha hoàn hạ nhân trong phủ đều kinh hãi tuyệt luân.
Bên ngoài đại sảnh vẫn như cũ treo đèn lồng đỏ chót tràn ngập vui mừng.
Trên hành lang bên cạnh còn đặt lẵng hoa hoa quả các loại quà tặng do tân khách đưa tới.
Tiệc tối náo nhiệt cùng vui sướng giống như mới vừa đi qua.
Một đêm này, người toàn bộ Thành Quốc phủ không ngủ.
Tiếng khóc của đại phu nhân Vương thị kéo dài suốt cả đêm, thẳng đến ngày hôm sau ngất đi mới ngừng lại.
Lạc Diên Niên vẫn đứng ở bên cạnh, không nhúc nhích, đứng một đêm.
Một đêm này, Lạc Thanh Chu ngủ một giấc ngon lành.
Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng.
Lạc Thanh Chu tinh thần sung túc, sáng sớm ở trong viện hái đóa hoa tươi mới, cắm vào bình hoa, đặt ở trên bệ cửa sổ.
Khi Tiểu Điệp và Thu nhi thức giấc, đã thấy hắn đang ở trong sân giãn gân cốt.
- Công tử, hôm nay làm sao dậy sớm như vậy?
Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy kinh ngạc.
Lạc Thanh Chu thu công, nhìn ra phía ngoài nói:
- Đi xem náo nhiệt.
Tiểu Điệp hiếu kỳ nói:
- Hôm nay còn đi sao? Hôm qua Thiên nhị công tử không phải đã...
Nàng không dám nói thêm gì nữa.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, cười nói:
- Đi thôi, kết quả hôm nay mới chính thức xuất hiện, không phải sao?
Hắn mang theo hai tiểu nha hoàn, trực tiếp đi đến chỗ ở của Tần nhị ca ở phía sau.
Gõ cửa.
Tần Xuyên sớm đã thức dậy, đang mặc trang phục luyện công, ngồi trên bậc thang dưới mái hiên ngẩn người, nhìn thấy hắn tới mới tỉnh lại, cười khổ nói:
- Thanh Chu, không cần tới an ủi nhị ca, nhị ca không có yếu ớt như vậy. Lần thất bại này, lần sau lại tiếp tục cố gắng là được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị ca, ta không phải tới dỗ dành ngươi. Ta chỉ đến hỏi một chút, hôm nay ngươi có muốn đi qua nhìn một chút hay không?
Tần Xuyên nghe vậy đắng chát cười một tiếng:
- Nhìn cái gì? Nhìn Lạc Ngọc thu hoạch được thắng lợi cuối cùng, trên đài đeo lên huy chương của Long Hổ học viện ban sao?
Hắn lắc đầu, nói:
- Không đi.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chuẩn bị rời đi.
Tần Xuyên đột nhiên nhìn hắn nói:
- Thanh Chu, thật có lỗi, nhị ca không có thể giúp ngươi đánh hắn. Tối hôm qua ta nghe mẫu thân nói, Lạc Ngọc thắng ta, lại đi diễu võ giương oai dọa ngươi, ngươi đừng lo lắng, nhị ca nhất định sẽ cố gắng tu luyện, bảo vệ ngươi.
Lạc Thanh Chu dừng bước, im lặng một chút, đột nhiên lại xoay người nói:
- Nhị ca, nếu như thân thể không ngại, vẫn nên theo ta đi xem một chút đi. Té ngã từ nơi nào thì đứng lên từ nơi đó. Ngươi thua ở dưới tay của hắn, nên đi xem bộ dáng hắn đắc ý một chút, sau đó coi đây là động lực, cố gắng tu luyện, về sau đánh bại hắn.
- Trốn tránh sẽ chỉ làm trong lòng ngươi chôn xuống bóng ma đối với hắn, về sau nhìn thấy hắn có khả năng đều sẽ trong lòng chột dạ, càng khó đánh bại hắn.
Tần Xuyên khẽ nhíu mày, cẩn thận nhấm nuốt lời Lạc Thanh Chu nói một hồi, lập tức đứng dậy nói:
- Thanh Chu, ngươi nói đúng, không hổ là đại tài tử. Té ngã từ nơi nào, liền đứng lên từ nơi đó, thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhị ca nên dũng cảm đối mặt. Đi, đi coi xem hắn đắc ý như thế nào, nhị ca sớm muộn gì cũng sẽ đánh nát hắn.
Tống Như Nguyệt vừa bưng một chén canh thuốc đi vào cửa, đột nhiên nhìn thấy hai người kề vai sát cánh, chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt nhi tử ngốc của mình không còn uể oải cùng ảm đạm giống như tối hôm qua, vậy mà một lần nữa dấy lên đấu chí.
Nàng sửng sốt một chút, hỏi:
- Các ngươi...
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, nhị ca muốn ra ngoài dạo chơi, giải sầu một chút, bảo ta đi cùng hắn.