Nhưng khi người Thành Quốc phủ đi đến chỗ gần, đám người mới giật mình phát hiện, bọn hắn tựa hồ còn đang khiên một người.
Trên ván gỗ, một người có đầu và nửa người trên bị băng gạc bao phủ, căn bản thấy không rõ khuôn mặt chân thật của hắn.
Lạc Diên Niên mang theo đám người Thành Quốc phủ nhấc lên người kia, bước nhanh xuyên qua đám người, đi lên lôi đài, khom người trầm giọng nói:
- Đại nhân, Ngọc nhi nhà ta tối hôm qua bị lưu manh tập kích, bị thương rất nặng, chạng vạng tối mới xem như giữ được tính mạng, cho nên lúc này mới vội vàng chạy đến, còn xin đại nhân thứ tội.
Liễu Thanh Nguyên nghe vậy, biến sắc, lập tức đứng dậy, mang người đi tới gần, nhìn về phía người trên ván gỗ, thần sắc trở nên ngưng trọng.
- Ngô lão, ngươi xem một chút.
Hắn phân phó một câu.
Sau lưng có một lão giả đi ra, ngồi xuống nhìn thoáng qua Lạc Ngọc bị băng gạc quấn Thật kín, đưa tay sờ lên đầu và chỗ cổ, cau mày, sau một lúc lâu, vừa quay người bẩm báo.
- Đại nhân, kẻ này hoàn toàn bị thương rất nặng, đầu vỡ vụn, xương cổ vỡ nứt, ngay cả phía xương sống lưng sau lưng đều gãy mất, cho dù có thể giữ được tính mạng, về sau hẳn là cũng không đứng lên nổi.
- Ngọc nhi a, con của ta ——
Vương thị lần nữa khóc lớn, quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Lạc Diên Niên lộ ra một tia bi thống, chắp tay trầm giọng nói:
- Đại nhân, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp mau chóng chữa trị tốt cho hắn. Hi vọng đại nhân có thể thư thả thời gian một năm, chờ sang năm lại để cho hắn nhập học.
Liễu Thanh Nguyên nhìn về phía hắn, nhíu mày nói:
- Lạc đại nhân, xin lỗi. Quy tắc thứ nhất mà học viện chúng ta thu người, nhất định phải là người không tàn tật. Mà cho dù là hoàng thân quốc thích nhập học, cũng tuyệt đối không thể kéo dài thời hạn. Cho nên lần này chỉ có thể hủy bỏ tư cách khảo thí của lệnh tử, thật đáng tiếc, rất xin lỗi.
Vừa nghe lời này, thân thể Lạc Diên Niên lập tức run lên, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Vương thị đột nhiên khóc ròng nói:
- Đại nhân! Đại nhân! Ngọc nhi nhà ta rõ ràng thi hạng nhất, rõ ràng đã là Võ Sư hậu kỳ, hắn là thiên tài tu luyện, hắn chuẩn bị nhiều năm như vậy, chính là vì thi vào học viện các ngươi, không thể hủy bỏ tư cách của hắn! Lại cho chúng ta thời gian một năm, không, nửa năm thôi, chúng ta nhất định chữa khỏi cho hắn, van cầu ngươi...
Vương thị tóc tai bù xù, một bên khóc, một bên dập đầu.
Liễu Thanh Nguyên thở dài một hơi, nhìn về phía chủ nhân Thành Quốc phủ trước mặt nói:
- Lạc đại nhân, ngươi hẳn phải biết những người chúng ta khó xử ra sao. Quy củ không phải chúng ta định, cũng không phải chúng ta có thể cải biến. Lệnh tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng rất khó chịu, bởi vì chúng ta tổn thất một học sinh rất có tiền đồ. Nhưng không có cách nào, quy củ chính là quy củ, ngươi ta đều phải tuân thủ. Ai, đưa hắn về đi, hảo hảo trị liệu, nếu như đến lúc đó thật có thể trị hết, lấy thiên phú của hắn, có lẽ đến lúc đó có thể phá lệ trúng tuyển học viện chúng ta.
Lạc Diên Niên nắm chặt nắm đấm trong tay áo, bờ môi run rẩy mấy lần, chắp tay nói:
- Tạ đại nhân.
Hắn không tiếp tục nhiều lời, tự mình khiên lên nhi tử, đi xuống lôi đài.
Vương thị theo ở phía sau, khóc tê tâm liệt phế:
- Không, Ngọc nhi! Ngọc nhi của ta! Hắn rõ ràng đã thi đậu, rõ ràng đã thi đậu mà...
Mọi người dưới đài đều bị trận biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi lặng ngắt như tờ.
Tiếng kêu khóc thê lương mà tuyệt vọng của Vương thị vang vọng toàn bộ quảng trường.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng.
Bên cạnh, Tần đại tiểu thư nhìn hắn.
Đợi khi đám người Thành Quốc phủ đi xa, Liễu Thanh Nguyên ở trên đài cất cao giọng nói:
- Hạng hai ngày hôm qua, Tần Xuyên có ở đó không?
Tần Xuyên ngốc trệ một lát, vẻ mặt hốt hoảng đi lên.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa rõ xảy ra chuyện gì.
Lạc nhị công tử hôm qua còn nhảy nhót hăng hái tưng bừng, vừa tấn thăng đến tu vi Võ Sư hậu kỳ, làm sao một đêm không thấy liền biến thành bộ dạng thê thảm như thế này?
- Tần Xuyên, ta hỏi ngươi một câu.
Liễu Thanh Nguyên nhìn hắn, mắt sáng như đuốc, nói:
- Chuyện của Lạc Ngọc đến cùng có quan hệ với ngươi không? Nói!
Âm thanh hắn cũng không phải quá lớn, lại giống như một tiếng sấm, vang lên trong tai trong đầu Tần Xuyên.
Tần Xuyên sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Không liên quan gì tới ta, ta có thể thề.
Liễu Thanh Nguyên lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nhẹ gật đầu, nói:
- Chúc mừng ngươi, chính thức trở thành một thành viên của Long Hổ học viện chúng ta.
Tần Xuyên ngốc tại đó, trong đầu trống rỗng.
Dưới đài, Bách Linh đột nhiên tìm kiếm trái phải, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lập tức quay đầu nói:
- Tiểu Điệp, công tử nhà ngươi đâu?
Tiểu Điệp chỉ chỉ đằng sau, nói:
- Công tử vừa rồi nói bụng không thoải mái, đã đi trước.