Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846: Hạng Nhất! Hồn Kiếm Giết Người (4)

Chương 846: Hạng nhất! Hồn kiếm giết người (4) Chương 846: Hạng nhất! Hồn kiếm giết người (4)

Bách Linh một mặt hoài nghi:

- Hạ Thiền đâu?

Tiểu Điệp nói:

- Giống như đi theo cùng công tử.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường phố, tiếng khóc trong xe vẫn đang kéo dài.

Vương thị tối hôm qua khóc một đêm, cho tới buổi sáng hôm nay khóc đến hôn mê bất tỉnh, giữa trưa sau khi tỉnh lại, lại tiếp tục khóc, hiện tại hai mắt đã khóc đến thấy không rõ.

Lão ma ma người mặc hắc bào một bên lần nữa khuyên can:

- Phu nhân, khóc cũng vô dụng, Nhị công tử giữ lại được tính mạng, đây là chuyện tốt. Chờ chúng ta đi kinh đô, lại để cho Đại công tử tìm người trị liệu, kinh đô có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhất định có thể trị hết. Còn Long Hổ học viện, về sau còn có cơ hội.

Vương thị khóc nói:

- Đến cùng là ai tàn nhẫn như vậy, hại Ngọc nhi của ta thành dạng này...

Lạc Diên Niên ngồi chỗ cửa xe, sắc mặt âm trầm, cũng không nói chuyện.

Dưới ánh mặt trời chói chang, một cái bóng mờ đang hối hả phi hành trên bầu trời, rất nhanh hạ xuống tiến vào một tòa phủ đệ.

Một con mèo nhảy lên tường viện, tiến vào một tòa viện lạc.

Nhưng rất nhanh, nó lại lao ra khỏi căn viện lạc kia, né qua hạ nhân cùng hộ vệ trong phủ, tiến vào một tòa viện lạc khác, sau đó từ nóc phòng nhảy vào trong nhà.

Xe ngựa rất nhanh đứng tại trước cửa Thành Quốc phủ.

Lạc Diên Niên tự mình nâng người lên đi vào, vừa muốn mang Lạc Ngọc về viện lạc trước đó, hắn đột nhiên lại nói:

- Mang đến thư phòng của ta đi.

Lạc Ngọc bị bao bọc cực kỳ chặt chẽ, trên mặt chỉ lộ ra có hai mắt.

Ánh mắt của hắn đã mở ra, lại không nói một câu.

Lạc Diên Niên mang hắn đến thư phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên giường trong phòng, ngồi xuống ấm giọng hỏi:

- Ngọc nhi, không có chuyện gì, nghỉ ngơi thật tốt, phụ thân nhất định sẽ tìm người trị tốt cho ngươi.

Vương thị ở một bên chảy nước mắt.

Lạc Diên Niên ngồi xổm ở trước giường, trong lòng bi thống nhìn một hồi, vừa quay người nói:

- Nàng trước bồi tiếp Ngọc nhi, ta đi nha môn một chuyến. Chuyện này, ta nhất định phải tra ra manh mối.

Vương thị khóc nói:

- Lão gia, nhất định phải báo thù cho Ngọc nhi.

Lập tức nàng lại nhìn trên giường, ôn nhu nói:

- Ngọc nhi, con của ta, đừng sợ, con sẽ không có chuyện gì, phụ thân và mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ ngươi...

Lạc Diên Niên không có lại nói tiếp, bước nhanh ra ngoài.

Đi đến ngoài phòng, hắn đột nhiên nói với thân ảnh hơi còng lưng đang đứng canh giữ ngoài cửa.

- Ma ma, xin nhờ. Người kia có tu vi Võ Sư trung kỳ, trong phủ này chỉ có ngươi có thể bảo hộ Ngọc nhi. Trước khi ta trở về, ngàn vạn không thể rời đi, còn có...

- A ——

Đúng vào lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Vương thị thét chói tai hoảng sợ.

- Sưu!

Lạc Diên Niên cùng lão ma ma gần như đồng thời vọt vào.

Vương thị ngồi xổm ở trước giường, ngọc bội trước ngực tản ra một đạo ánh sáng màu trắng đang bao phủ thân thể của nàng.

Toàn thân nàng run rẩy, gương mặt dữ tợn, miệng đang kêu to.

Mặt mũi nàng tràn đầy máu tươi, hai tay đang bưng lấy một đầu người đẫm máu, trên đầu người kia còn quấn quanh lấy lít nha lít nhít băng gạc.

Mà trên giường, Lạc Ngọc đã biến thành một cỗ thi thể không đầu, chỗ cổ đang ‘Phốc’ phun ra số lượng lớn máu tươi.

Lạc Diên Niên gặp một màn này, hai chân mềm nhũn, thân thể lắc lư mấy lần, cơ hồ té ngã.

Hồn kiếm giết người, chém đầu diệt hồn.

Thành bắc, ngoài sân rộng.

Dưới một cây đại thụ ở gần góc tường, Lạc Thanh Chu ngồi dưới đất, dựa lưng vào đại thụ, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn phía trước, tựa hồ đang ngẩn người.

Hạ Thiền cầm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, không nhúc nhích đứng ở bên cạnh.

Một lát sau.

Thân thể Lạc Thanh Chu run lên, con ngươi tan rã đột nhiên có tập trung, con ngươi ảm đạm cũng trong nháy mắt khôi phục hào quang.

Hạ Thiền quay đầu nhìn hắn một cái, lúc này mới yên lặng rời đi.

Lạc Thanh Chu lại ngồi một hồi, đứng dậy đuổi theo:

- Thiền Thiền, chờ ta một chút.

Lúc này, trên lôi đài, Tần Xuyên đã được Long Hổ học viện tuyên bố chính thức trúng tuyển.

Đám người Tần gia dưới đài đều kích động reo hò.

Tống Như Nguyệt vui đến phát khóc.

Võ giả khác bên cạnh đến xem náo nhiệt ồn ào không ngừng, mỉa mai chế giễu các loại.

Tống Như Nguyệt nghe vậy giận dữ, trực tiếp thốt một câu:

- Có bản lĩnh các ngươi đi lên đánh với nhi tử của ta, các ngươi dám sao?

Lập tức lại vênh váo tự đắc, dương dương đắc ý nói:

- Nhi tử ta hôm nay đạt hạng nhất luận võ, con rể ta mấy ngày trước đây đạt khoa cử thứ nhất thi Hương, các ngươi ngoại trừ động mồm mép, còn biết cái gì? Dám luận võ cùng nhi tử ta, dám so văn cùng con rể ta sao? Một đám phế nhân.

Những võ giả kia thấy gặp nàng không dễ chọc, không dám nói thêm nữa, nhao nhao tản ra.

Đi đến nơi xa, lần nữa châm chọc nói:

- Đắc ý cái gì, hạng nhất luận võ là nhặt được, về phần khoa cử thứ nhất, ai biết là thật hay giả.

Bình Luận (0)
Comment