Trong phòng.
Tiểu Điệp được Lạc Thanh Chu bóp thoải mái chẳng biết lúc nào đã mệt mỏi ngủ đi.
Liên tục năm ngày xe ngựa xóc nảy, tiểu nha đầu cơ hồ mệt muốn chết.
Hạ Thiền vẫn như cũ cầm kiếm, không nhúc nhích đứng trước cửa sổ.
Ánh trăng trắng noãn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên dung nhan xinh đẹp của nàng, vẫn như cũ lạnh lùng như băng, chỉ là hai đầu lông mày nhiều hơn một tia nhu hòa.
Lạc Thanh Chu từ trên giường đi xuống, mang giày, lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau của nàng, an tĩnh đứng một hồi, sau đó duỗi ra hai tay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của nàng.
Thân thể Hạ Thiền chấn động, nắm chặt kiếm trong tay.
Toàn bộ thân thể Lạc Thanh Chu dán trên lưng nàng, gương mặt vùi vào trong mái tóc nhu thuận của nàng, ngửi ngửi mùi tóc mê người của nàng.
Thân thể Hạ Thiền cứng ngắc, kiếm trong tay khẽ run.
Lạc Thanh Chu thấp giọng mở miệng nói:
- Thiền Thiền, coi như ngươi rút kiếm giết cô gia, cô gia cũng muốn nói với ngươi một câu, ngươi... Thơm quá.
Tay Hạ Thiền nắm chuôi kiếm, run rẩy, miệng thấp giọng mở miệng:
- Lỏng... Buông ra...
Lạc Thanh Chu không có buông ra, ngược lại ôm chặt hơn.
Đột nhiên, hắn từng chút từng chút ôm ngang nàng, đi qua, đặt lên giường, nằm ở cùng một chỗ với Tiểu Điệp.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, thân thể nằm ở nơi đó, mở to hai mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp nóng hổi, miệng run giọng nói:
- Đừng...
- Cái gì đừng?
Lạc Thanh Chu hỏi một tiếng, đột nhiên xoay người sang chỗ khác mở cửa phòng ra, đi ra ngoài.
Lập tức đóng cửa lại, bước nhanh rời đi.
Hạ Thiền an tĩnh nằm ở nơi đó, ánh mắt kinh ngạc nhìn nhìn qua cửa ra vào, trên mặt lộ ra một tia mê mang.
- Kẹt kẹt...
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Một cái đầu đột nhiên lén lén lút lút từ bên ngoài mò vào, mở to hai mắt, nhìn về phía trên giường, nhìn về phía địa phương khác trong phòng.
Lập tức, một cái đầu khác lại mò vào từ phía dưới cái đầu thứ nhất, cũng nhìn về phía trên giường cùng địa phương khác trong phòng.
- Phu nhân, trên giường giống như chỉ có Thiền Thiền và Tiểu Điệp, cô gia không có vụng trộm lên nằm.
- Ta thấy được.
- Muốn hay không gọi các nàng?
- Để các nàng ngủ đi, chờ các nàng ngủ đủ, ban đêm có thể không cần ngủ chung.
- Phu nhân anh minh.
- Ha ha.
- Phu nhân, đại sảnh lầu một phía dưới có nữ tử thanh lâu đang khiêu vũ, thật náo nhiệt, chúng ta muốn đi xem một chút hay không?
- Không đi! Một đám son phấn tục tĩu, xoay mông vặn eo đưa mị nhãn, nhìn đã thấy buồn nôn, có gì đáng xem?
- Phu nhân, thế nhưng cô gia khẳng định đi.
Tống Như Nguyệt lập tức biến sắc, cuống quít đứng thẳng người nói:
- Đi! Đi xem một chút!
Nói xong, lập tức vội vàng đi ra ngoài.
Bách Linh nín cười, đi theo sau lưng.
Hai người một trước một sau, bước chân vội vàng xuống lầu.
Vừa tới lầu một, đã nghe được trên sân khấu có nữ tử đang uyển chuyển hát:
- Người có vui buồn ly hợp, trăng có mờ tỏ đầy vơi, việc này khó toàn...
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức biến sắc, bước chân gấp hơn.
Phía bên phải đại sảnh.
Vị trí gần cửa sổ, Lạc Thanh Chu đang ngồi ở nơi đó, nói chuyện cùng Khổng Triệt và hai tên thư sinh khác.
Trên sân khấu, nữ tử dáng người uyển chuyển đang ca theo tiếng đàn, tư thái ưu mỹ khiêu vũ.
Mấy người một bên thưởng thức, một bên trò chuyện trời đất.
Tống Như Nguyệt mang theo Bách Linh, không có mạo muội đi qua, mà ngồi xuống trên một bàn phía sau bọn họ, vễnh tai nghe lén.
Đường đại tiểu thư chủ nhân du thuyền, lúc này đang tươi cười đầy mặt nói chuyện với một tên thanh niên trước mặt.
Bên người thanh niên kia có rất nhiều người vây quanh, đều là mặt mũi tràn đầy lấy lòng.
Lúc này Khổng Triệt đang giới thiệu cho Lạc Thanh Chu từng người một.
Khổng Triệt nói:
- Người kia là Giang Nam Bạch gia Bạch Ngọc Lâu, được vinh dự là một trong bảy đại tài tử Giang Nam, rất sớm đã tài danh truyền xa. Lần này khoa cử, cũng trúng cử nhân, là Đường tiểu thư tự mình xuống thuyền mời. Nghe nói hắn am hiểu nhất viết chữ, rất nhiều nữ tử thanh lâu Giang Nam đều tha thiết ước mơ, muốn cầu hắn làm một bài thơ hay, thậm chí nguyện ý miễn phí hầu hạ hắn nửa năm...
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, hiếu kỳ nói:
- Viết một bài từ đã có thể miễn phí chơi thanh lâu nửa năm?
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt ngồi ở phía sau lập tức nheo con ngươi.
Khổng Triệt cười nói:
- Đương nhiên, lấy tài danh của hắn, cho dù mỗi ngày ở trong thanh lâu, cũng đều không cần tốn một phân tiền. Ngược lại những hoa khôi đầu bài các loại cũng còn sẽ chủ động cho hắn tiền.
Thanh niên bên cạnh gọi Lý Phóng mở miệng giải thích:
- Nếu như viết ra một bài thơ hay để nữ tử thanh lâu nào đó hát, không chỉ là giá trị bản thân nữ tử kia tăng gấp bội, toà thanh lâu kia cũng thanh danh truyền xa, khách nhân tự nhiên càng ngày càng nhiều.