Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 855 - Chương 855: Thiền Thiền, Ngươi Thật Là Ác Độc (1)

Chương 855: Thiền Thiền, ngươi thật là ác độc (1) Chương 855: Thiền Thiền, ngươi thật là ác độc (1)

Các nàng đi về phía trước một khoảng cách, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi gần cửa sổ cách đó không xa.

Một bộ nho bào rộng lớn, phong độ nhẹ nhàng, nho nhã lịch sự, đang an tĩnh nhìn qua nước sông ngoài cửa sổ ngẩn người.

- Đi thôi, trở về phòng nghỉ ngơi.

Tống Như Nguyệt lại nhìn vài lần, thu hồi ánh mắt, quay người về đến phòng.

Bách Linh cũng theo trở về, khép cửa phòng lại.

Hai người vừa tiến vào gian phòng không bao lâu.

Lạc Thanh Chu đứng lên từ chỗ ngồi, tới đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Sau đó, đóng cửa phòng, khóa lại.

Trong phòng.

Tiểu Điệp đang ngồi xổm trên mặt đất, mở to hai mắt, tìm kiếm thi thể con muỗi.

Hạ Thiền cầm kiếm, đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn qua nước sông phía ngoài, nghe được động tĩnh, thân thể nàng có chút nhúc nhích, nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt vẫn như cũ nhìn qua bên ngoài, không nhúc nhích.

- Tiểu Điệp, đến giúp công tử xoa bóp.

Lạc Thanh Chu nhìn hai người một chút, trực tiếp cởi giày ra, nằm ở trên giường.

Tiểu Điệp ‘A’ một tiếng, đứng người lên, đi đến bên giường, giúp hắn vuốt chân nói:

- Công tử, vừa rồi phu nhân tới đây, giống như sợ ngươi khi dễ Hạ Thiền tỷ tỷ.

Lạc Thanh Chu lườm thân ảnh xinh đẹp chỗ cửa sổ một chút, không nói gì.

Tiểu Điệp lại giúp hắn xoa bóp vai, nhỏ giọng nói:

- Công tử, ban đêm làm sao ngủ? Hạ Thiền tỷ tỷ hẳn là sẽ không đồng ý ngủ chung với chúng ta?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao đâu, nơi này nhiều muỗi, để nàng đứng ở nơi đó giúp chúng ta giết con muỗi là được.

Vừa dứt lời, thấy lạnh cả người bỗng nhiên đánh tới.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía trước cửa sổ.

Hạ Thiền quay đầu sang, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, giả bộ như không thấy được, miệng rên rỉ nói:

- Dễ chịu... Phía dưới chút, xuống dưới chút nữa... Tăng thêm chút sức...

Tiểu Điệp bĩu môi nói:

- Công tử, nô tỳ đã dùng lực lượng lớn nhất...

Lạc Thanh Chu trở mình, ghé vào trên giường, nói:

- Đần, ngươi nếu không được, đi cầu Hạ Thiền tỷ tỷ đến bóp, nàng khẳng định bóp dễ chịu hơn ngươi.

Tiểu Điệp nắm chặt nắm tay nhỏ, đấm phía sau lưng của hắn, nhìn phía trước cửa sổ một chút, yếu ớt mà nói:

- Nô tỳ không dám...

Lạc Thanh Chu nói:

- Sợ cái gì, nàng cũng sẽ không ăn ngươi.

Tiểu Điệp nói:

- Vậy công tử đi cầu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Bản công tử thân phận cỡ nào, sao lại đi cầu nàng? Ngươi... A.

Trên lưng hắn đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, lập tức mở mắt ra quay đầu nhìn lại.

Hạ Thiền chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên giường, đang duỗi ra một cái tay níu lấy eo của hắn, hai con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Tiểu Điệp thối lui đến một bên, che miệng cười trộm.

Lạc Thanh Chu vội vàng cầu xin tha thứ:

- Buông tay, nắm chặt đến thận cô gia...

Gương mặt Hạ Thiền xinh đẹp lạnh lùng, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới lên tiếng nói:

- Muốn ta, giúp ngươi, đấm lưng sao?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, gật đầu vui vẻ nói:

- Muốn.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Hạ Thiền bỗng nhiên giơ lên nắm đấm, bắt đầu đánh mấy quyền vào lưng của hắn.

Lạc Thanh Chu lập tức đau nhe răng trợn mắt, che lấy phía sau lưng, thân thể vặn vẹo nói:

- Thiền Thiền, ngươi thật ác độc... Đừng đánh nữa... Cô gia sai...

Tiểu Điệp ở một bên cười gập cả người.

- Hừ!

Hạ Thiền hừ lạnh một tiếng, quay người về tới phía trước cửa sổ, ôm kiếm, lạnh lùng nhìn phía ngoài cửa sổ, giống như vừa rồi chuyện gì đều chưa từng xảy ra.

Lạc Thanh Chu miệng ‘Tê tê’ vài tiếng, quay đầu nói:

- Tiểu Điệp, đi lên bồi công tử ngủ.

Tiểu Điệp lập tức thẹn thùng nói:

- Công tử...

Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói:

- Đi lên.

- Nha...

Tiểu Điệp nhìn phía trước cửa sổ một chút, đỏ mặt đi đến trước giường, cởi bỏ giày, bò lên, nằm ở bên trong, khuôn mặt nhỏ nóng hổi cầu khẩn nói:

- Công tử, Hạ Thiền tỷ tỷ đang ở đây, đừng... A!

Hạ Thiền đứng trước cửa sổ, nắm chặt kiếm trong tay.

- Công tử, đừng...

- Công tử, nhẹ một chút, đau...

Hạ Thiền đứng ở phía trước cửa sổ cứng lại một hồi, mới chậm rãi quay đầu, nhìn sang.

Lạc Thanh Chu quỳ gối trên giường, đang nắm vuốt bả vai cho Tiểu Điệp, tựa hồ biết nàng đang nhìn, quay đầu đối mặt với ánh mắt nàng, nói:

- Thiền Thiền, muốn tới nằm để cô gia cũng xoa bóp cho ngươi hay không? Thủ pháp của cô gia, thế nhưng rất thuần thục.

Hạ Thiền không có để ý hắn, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trời chiều dần dần ngả về phía tây.

Rất nhanh, đã chui vào núi xanh xa xa.

Màn đêm bao phủ xuống, toàn bộ dòng sông lâm vào bóng đen.

Nhưng rất nhanh, một vầng trăng sáng thăng lên giữa không trung.

Ánh trăng trong sáng vương vãi xuống, nước sông sóng nước lấp loáng.

Du thuyền đã xa bờ, thuận dòng mà đi trong nước sông.

Đại sảnh lầu một bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Người đọc sách đều tụ ở nơi đó, miệng lưỡi lưu loát trò chuyện.

Trên sân khấu, nghệ nhân mời tới từ thanh lâu kinh đô đang nhảy vũ đạo thướt tha duyên dáng, từng đợt tiếng đàn du dương, phiêu đãng trong đại sảnh.

Bình Luận (0)
Comment