Bách Linh ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Phu nhân yên tâm, có cô gia ở đây, có thể là một văn tiền đều không cần bỏ ra.
Tống Như Nguyệt nghe xong, nghi ngờ nhìn về phía nàng, nhìn về phía người nào đó, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra một vòng cảnh giác.
Lạc Thanh Chu không dám lại đợi thêm, đi vào gian phòng nói:
- Hơi mệt chút, nghỉ ngơi một hồi đi.
Tiểu Điệp rất tự nhiên đi vào theo.
Đợi sau khi vào phòng, nàng đột nhiên lại kịp phản ứng, vội vàng xoay người, nhìn về phía bốn người phía ngoài, nháy nháy mắt.
Một phòng, giống như chỉ có thể ngủ ba người.
Bốn người đứng ở bên ngoài, đột nhiên an tĩnh lại.
- Khiêm Gia, đi thôi.
Tống Như Nguyệt ngược lại không có do dự, trực tiếp lôi kéo Tần đại tiểu thư, tiến vào trong một phòng khác.
Bách Linh thấy thế, lập tức đi theo vào nói:
- Phu nhân, ta giúp ngươi xoa bóp.
Lập tức, khép cửa phòng lại.
Ngoài cửa chỉ còn lại có một mình Hạ Thiền.
Hạ Thiền đứng ngoài cửa ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn về phía gian phòng thứ nhất.
Cửa phòng không có đóng.
Tiểu Điệp đang đứng trong cửa, nháy mắt nhìn nàng.
Hai người đối mặt.
Tiểu Điệp có chút xấu hổ, đành phải mở miệng nói:
- Hạ Thiền tỷ tỷ, vào đi, giường rất lớn, cô gia sẽ không khi dễ ngươi.
Hạ Thiền thu hồi ánh mắt, đi đến cửa phòng thứ hai, xoay người, tựa vào vách tường bên cạnh, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, đứng không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu.
Lạc Thanh Chu từ trong phòng đi ra, trực tiếp lôi kéo tay của nàng nói:
- Đi, đi vào nghỉ ngơi, đứng ngốc ở chỗ này làm gì?
Hạ Thiền lập tức nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu không nói lời gì, vừa kéo vừa đẩy, cưỡng ép đem nàng vào phòng, khép cửa phòng lại.
Trong phòng rất nhanh an tĩnh.
Không bao lâu, cửa phòng gian phòng bên cạnh từ từ mở ra.
Bách Linh lén lén lút lút thò đầu ra, mở to con ngươi linh động, nhìn lén cửa ra vào và hành lang phía ngoài, sau đó quay đầu nói:
- Phu nhân, Thiền Thiền thật bị cô gia dụ dỗ tiến vào gian phòng.
Tống Như Nguyệt híp híp con ngươi, giọng lạnh lùng nói:
- Tiểu tử kia cũng không dám làm xằng làm bậy.
Bách Linh nói:
- Cũng không nhất định nha. Nói không chừng cô gia nói một phen hoa ngôn xảo ngữ, Thiền Thiền liền cắn câu.
- Hừ, Thiền nhi có đần như vậy sao?
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, dừng một chút, đột nhiên từ trên giường đứng lên nói:
- Nha đầu kia nhìn qua thật là rất đần.
Hai người cùng đi ra gian phòng, đứng ngoài cửa vểnh tai nghe một hồi, không nghe ra động tĩnh, lập tức đến gần hơn, dán vào cửa, thân người cong lại, mân mê mông, tiếp tục nín ngở ngưng thần nghe lén.
Trong phòng, tĩnh không một tiếng động.
Hai người bảo trì tư thế thống nhất, lại nghe một hồi, đang muốn nâng người lên, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến ‘Ba’ một tiếng giòn vang.
Lập tức, ‘Ba! Ba! Ba!’ âm thanh không dứt bên tai.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt lập tức thay đổi.
Bách Linh mở to hai mắt.
Lúc này, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng Tiểu Điệp thở gấp thở phì phò:
- Hạ Thiền tỷ tỷ... Nhanh, ngươi mau tới giúp ta...
Sau đó bên trong lại truyền tới âm thanh của Hạ Thiền:
- Nha.
Tống Như Nguyệt giận dữ, ‘Phanh’ một tiếng đá cửa.
Cửa vậy mà không có khóa, trực tiếp bị mở ra.
Tống Như Nguyệt trợn mắt tròn xoe nói:
- Tiểu tử dừng tay! Thả Thiền nhi nhà ta ra.
Bách Linh cũng lập tức nghển đầu đi vào, mở to hai mắt nhìn về phía bên trong.
Tiểu Điệp đang giơ hai tay, váy áo chỉnh tề đứng ở phía trước cửa sổ, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn về phía các nàng.
Hạ Thiền thì cầm chuôi kiếm, đứng bên cạnh nàng, bên trên gương mặt xinh đẹp băng lãnh cũng lộ ra một tia nghi hoặc.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiểu Điệp đột nhiên lại chỉ vào đỉnh đầu gọi:
- Hạ Thiền tỷ tỷ, ở nơi đó, nhanh.
- Bang!
Hàn quang lóe lên, bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Con muỗi đang bay giữa không trung một, trong nháy mắt bị một phân thành hai.
Hạ Thiền thu kiếm, nhìn về phía cửa ra vào.
Tiểu Điệp lúc này mới yếu ớt mà hỏi thăm:
- Phu nhân, sao... Thế nào?
Tống Như Nguyệt cứng đờ ngoài cửa, ngượng ngùng nói:
- Đang bắt... Bắt muỗi à.
Lập tức quay đầu tìm tòi cả phòng một vòng, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nói:
- Thanh Chu đâu? Vừa rồi không phải thấy hắn đi vào sao?
Tiểu Điệp cung kính đáp.
- Sau khi công tử kéo Hạ Thiền tỷ tỷ vào đây liền đi ra ngoài, nói đi đại sảnh ngồi một chút. Phu nhân tìm người có chuyện gì sao? Nô tỳ đi gọi người.
Nói rồi muốn đi ra ngoài.
Tống Như Nguyệt cuống quít ngăn nàng, nói:
- Không cần không cần, không cần đi gọi. Ta chỉ muốn đến xem, sợ các ngươi ngủ không quen. Không sao, các ngươi tiếp tục, ta trở về phòng nghỉ ngơi.
Nói xong, mặt xám xịt ra cửa, giúp các nàng khép cửa phòng lại.
Hai người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau, đều thấy được xấu hổ trên mặt đối phương, sau đó cùng một chỗ nhìn về phía đại sảnh ngoài hành lang.