Hắn đột nhiên lại nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, giật mình nói:
- Lạc huynh, tại hạ lần trước cùng Miêu huynh bọn hắn đi bái phỏng ngươi, giống như là Tần gia. Vị Tần tiểu thư kia không phải là người trong phủ các ngươi?
Nói xong, lại vội vàng nói:
- Lạc huynh, tại hạ tuy là người Mạc Thành, nhưng một mực ở bên ngoài, cũng không rõ ràng tình huống nội thành, nếu đoán sai, Lạc huynh tuyệt đối đừng trách móc.
Vừa nghe lời này, ba người Đường Yên Nhi, đều là một mặt kinh ngạc.
Lạc Thanh Chu thấy thế, chỉ đành phải nói:
- Vị Tần tiểu thư kia hoàn toàn chính xác chính là của bỉ phủ. Bất quá mấy bài thơ từ kia đến cùng có phải nàng làm hay không, tại hạ cũng không biết, nàng cũng chưa từng thừa nhận qua.
Đường Yên Nhi ngơ ngác một chút, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ hỏi:
- Lạc công tử, ngươi không phải họ Lạc sao? Làm sao ở Tần phủ?
Hà Văn Thủy cùng Lý Phóng bên cạnh cũng đều hiện ra vẻ mặt tràn đầy tò mò.
Khổng Triệt lập tức kịp phản ứng, sắc mặt biến hóa, thầm kêu không tốt, vội vàng muốn đổi chủ đề:
- Đường tiểu thư, kia thủ...
- Tại hạ đến Tần phủ ở rể.
Lạc Thanh Chu một mặt thản nhiên đáp.
Vừa nghe lời này, Đường Yên Nhi lập tức sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ khó tin:
- Ở rể?
Hà Văn Thủy bên cạnh cũng đầy mặt giật mình nói:
- Lạc huynh lại đi ở rể?
Mặt mũi Khổng Triệt tràn đầy áy náy, không dám lên tiếng nữa.
Đầu năm nay, thanh danh người ở rể cũng không tốt, nói dễ nghe một chút là ăn bám, dùng để ‘gieo hạt’, nói khó nghe chút chính là nô lệ người hầu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút lúng túng.
- Đường tiểu thư! Đường tiểu thư!
Lúc này, phía trước có tên thư sinh tựa hồ có việc, đứng lên hô.
Đường Yên Nhi vội vàng bồi tội, cáo từ rời đi.
Khổng Triệt thấy bầu không khí không đúng, vội vàng cười ha hả, nói sang chuyện khác:
- Nghe nói lần này Đường tiểu thư mời tới hoa khôi thanh lâu, có một người là mỹ nhân Bách Hoa quốc, chờ một lúc cần phải xem thật kỹ một chút.
Hà Văn Thủy cùng Lý Phóng đều khôi phục thần sắc trước đó, cười nói:
- Hoàn toàn chính xác phải nhìn thật kỹ, nghe nói hiện tại nữ tử lưu hành các loại tất chân, đều là Bách Hoa quốc bên kia truyền đến, ha ha, tất chân kia mặc trên chân, quá mê người, sờ tới sờ lui vô cùng mềm...
Mấy người vẫn thần sắc như thường trò chuyện.
Bất quá Lạc Thanh Chu có thể cảm giác được rõ ràng, hai người khác xa lánh hắn.
Cho dù là thi cử hạng nhất lại như thế nào?
Thời đại này, đều là luận xuất thân, nếu như xuất sinh hèn mọn, cho dù tài hoa cái thế, về sau làm quan lớn, vẫn sẽ bị con em thế gia xem thường.
Huống hồ hắn là cử nhân đầu danh, chỉ là Mạc thành nho nhỏ, kim lượng thậm chí không bằng cử nhân hạng chót của Giang Nam.
Lạc Thanh Chu không có lại tự chuốc nhục nhã, lại uống mấy chén, đứng dậy cáo từ rời đi.
Khổng Triệt vốn định giữ lại, lại cảm thấy hắn lưu lại nơi này hoàn toàn có chút xấu hổ, đành phải áy náy nhẹ gật đầu, nói:
- Lạc huynh, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tụ họp.
Lúc này, Đường Yên Nhi đang nói chuyện trên sân khấu.
Thi hội chính thức bắt đầu.
Lạc Thanh Chu không có dừng lại, thẳng lên lầu, về tới gian phòng.
Hắn vừa tiến vào gian phòng không lâu, Tống Như Nguyệt nghiêm mặt, mang theo Bách Linh đi xuống.
Tìm một vòng trong đại sảnh lầu một, không có tìm được hắn, lúc này, vừa nghe được Đường Yên Nhi trên đài tuyên bố lấy ‘Rượu’ là đề thơ.
Các tài tử tài nữ đều bắt đầu cúi đầu suy tư.
Bách Linh đi đến bên cạnh ba người Khổng Triệt, dữ dằn hỏi một câu:
- Cô gia nhà ta đâu? Có phải bị hoa khôi thanh lâu câu dẫn đi rồi hay không?
Ba người sững sờ, thấy cô nương mặt phấn trước mắt xinh đẹp động lòng người, cho dù là biểu lộ dữ dằn, cũng rất đáng yêu, đều kinh ngạc sững sờ, giống như không có nghe được nàng hỏi.
Tống Như Nguyệt lúc này cũng đi tới, lạnh giọng hỏi:
- Người đâu?
Khổng Triệt lập tức kịp phản ứng, vội vàng đáp.
- Lạc huynh vừa đi lên, hẳn là trở về phòng nghỉ ngơi, các ngươi không nhìn thấy?
Hai người sững sờ, lúc này mới bước nhanh rời đi.
- Thiếu nữ thật xinh đẹp, hô Lạc huynh là cô gia, không phải là nha hoàn của nương tử Lạc huynh đó chứ? Chậc chậc, cho dù những thiên kim ở kinh đô kia cũng không sánh nổi thiếu nữ này, Lạc huynh làm người ở rể thật cũng làm cho người ta cực kỳ hâm mộ.
Lý Phóng lập tức cười lạnh một tiếng nói:
- Còn cực kỳ hâm mộ, không thấy được Lạc huynh một hồi không ở đây, người ta đã khí thế hung hăng tới tìm? Ngươi tin hay không, chờ một lúc Lạc huynh khẳng định sẽ bị phạt, thậm chí sẽ bị nha hoàn xinh đẹp vừa rồi ba ba ba tát mấy phát? Mỹ phụ kia nhìn qua tính tình cũng không tốt, đoán chừng trừng phạt ác hơn. Sát vách ta có người ở rể, ta mỗi ngày nhìn thấy hắn bị đánh chịu phạt.