Hà Văn Thủy lập tức thở dài một tiếng:
- Ai, người ở rể thật là thảm. Lấy bản sự của Lạc huynh, làm gì ở rể đây, đoán chừng cũng là gia đình bức bách.
Mấy người than thở trong chốc lát, nhớ đến chính sự làm thơ, vội vàng trầm tư suy nghĩ.
Trong phòng.
Lạc Thanh Chu đang đứng phía trước cửa sổ, ân cần đấm bả vai cho Hạ Thiền.
Hạ Thiền cầm kiếm, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn qua đêm tối ngoài cửa sổ, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.
Tiểu Điệp trên giường đang thêu hoa cũng cười trộm.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Lạc Thanh Chu lập tức thối lui, di chuyển bước chân, giả bộ như đang tản bộ và suy nghĩ chuyện gì.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt đi vào.
Bách Linh cùng cười hì hì đi theo vào, nói:
- Cô gia, ngươi thật lợi hại, lại lừa gạt Thiền Thiền vào phòng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bên ngoài nhiều muỗi.
Lập tức chắp tay nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, có chuyện gì sao?
Tống Như Nguyệt lúc đầu khí thế hung hăng, muốn chất vấn hắn tại sao lại nói vô sỉ như vậy, bất quá đối mặt với ánh mắt của hắn, đột nhiên lại suy nghĩ, nếu như răn dạy chất vấn tiểu tử này trước mặt nhiều người, hắn đột nhiên thẹn quá hoá giận, đêm nay vụng trộm chạy làm sao bây giờ?
Đây chẳng phải gà bay trứng vỡ?
Bây giờ tiểu tử này đã là thân tự do, một ngày không thành thân cùng Vi Mặc, một ngày không thể thư giãn và chọc giận hắn, nếu không đến lúc đó lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, coi như thảm.
Suy nghĩ như thế, khí thế của nàng lập tức yếu đi mấy phần, trên mặt gạt ra mỉm cười, nói:
- Thanh Chu, cái kia... Phía dưới đang cử hành thi hội, tại sao ngươi không đi?
Bách Linh lập tức nói:
- Tựa như lấy rượu làm đề. Cô gia từ trước đến nay không uống rượu, hẳn là không viết ra được.
Phép khích tướng này quá ngây thơ.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, nói:
- Ta hơi mệt, muốn sớm nghỉ ngơi.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, nhìn Tiểu Điệp đứng bên giường và Hạ Thiền đứng phía trước cửa sổ một chút, nhịn không được hỏi:
- Các ngươi chuẩn bị làm sao ngủ?
Lạc Thanh Chu giả bộ như không hiểu:
- Cái gì chuẩn bị làm sao ngủ?
Tống Như Nguyệt híp híp con ngươi, đột nhiên nói:
- Hạ Thiền, ngươi và Bách Linh qua bên kia ngủ cùng Khiêm Gia.
Vừa nghe lời này, mấy người trong phòng đều sững sờ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng.
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Ta ban ngày đã ngủ, hiện tại không buồn ngủ. Ta ngồi ngay ở chỗ này, đọc sách một đêm là được.
Bách Linh nín cười, nhớ tới lời vừa rồi mấy tên thư sinh nói chuyện, phu nhân sợ cô gia đêm nay vụng trộm bị hoa khôi phía dưới câu đi.
Hạ Thiền cầm kiếm, không nói một lời, ra khỏi cửa.
Bách Linh cũng đang muốn rời đi, Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Bách Linh, chờ một chút, ta viết bài thơ, ngươi đi xuống giao cho vị Đường tiểu thư kia.
Vừa nghe lời này, trong lòng Tống Như Nguyệt lập tức xiết chặt:
- Ngươi muốn làm gì?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Lần này chúng ta có thể lên thuyền, đều là bởi vì Đường tiểu thư kia có lòng yêu tài. Trước đó nàng đưa chúng ta đi lên, cũng đã nói để cho ta xuống dưới tham gia thi hội, nếu như ta không viết một bài, không tốt lắm. Dù sao lộ phí lần này, nàng chắc chắn sẽ không thu, chúng ta cũng không thể không công thiếu nhân tình của nàng. Cho nên ta muốn viết một bài, cũng coi như cổ động nàng.
Tống Như Nguyệt nhíu mày nghĩ nghĩ, lập tức nghiêm mặt nói:
- Đúng, không thể không công thiếu nhân tình của nàng. Nếu là thiếu, không chừng về sau nàng muốn làm sao để bắt ngươi. Thanh Chu, viết một bài đi, đừng viết quá tốt, vừa đủ, qua loa là được.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, nói:
- Thanh Chu biết được.
Tiểu Điệp vội vàng lấy ra bút mực giấy nghiên, đặt lên bàn mở ra, bắt đầu mài mực.
- Lấy rượu làm đề sao?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, đi đến trước bàn, cầm viết lên.
Đại sảnh dưới lầu.
Có ít người đã làm xong thi từ, có ít người còn đang cẩn thận cân nhắc.
Nha hoàn xuyên thẳng qua trong đám người, bắt đầu thu bài.
Đường Yên Nhi tự mình đi đến trước bàn Bạch Ngọc Lâu, mặt tươi cười nói:
- Bạch công tử đã làm xong, tiểu nữ tử có thể nhìn trước cho thỏa chí?
Bạch Ngọc Lâu cười cầm lên giấy tuyên trên bàn, đưa tới, lại nhìn rèm châu thông hướng hậu trường phía trước một chút, cười hỏi:
- Họa Nguyệt cô nương sao không ra?
Đường Yên Nhi cười nói:
- Bạch công tử đừng nóng vội, lần này tiểu nữ tử thế nhưng phí hết lực khí mới mời Họa Nguyệt cô nương lên thuyền tới, nàng cũng không thể tuỳ tiện ra. Bạch công tử đêm nay nếu có tác phẩm xuất sắc có thể đánh động Họa Nguyệt cô nương, nàng tự nhiên sẽ ra.
Lập tức lại hạ giọng cười nói:
- Nếu thi từ của công tử có thể lay động phương tâm của Họa Nguyệt cô nương, có lẽ đêm nay công tử còn có thể cùng Họa Nguyệt cô nương kề đầu gối nói chuyện lâu.