Bạch Ngọc Lâu cười ha ha một tiếng, nói:
- Đường cô nương cũng đừng lừa gạt ta, kinh đô ai không biết, Họa Nguyệt cô nương nhiều nhất chỉ cách màn uống rượu với người, phần lớn đều là đánh một khúc thôi. Trịnh Ý Văn thế nhưng là tài tử Giang Nam ta, nghe nói năm ngoái đi kinh đô, thi triển toàn thân tài hoa, cũng mới thấy được gương mặt Họa Nguyệt cô nương, hàn huyên ba năm câu mà thôi, hơn nữa còn là ở ngoài phòng. Đêm nay ta có thể nghe Họa Nguyệt cô nương đánh một khúc đã thỏa mãn, cũng không dám có yêu cầu xa vời khác.
Đường Yên Nhi cười cười, không có nói thêm nữa, cúi đầu nhìn về phía tân tác trong tay, lập tức sáng mắt lên, không khỏi thì thầm:
- Nâng cốc đối nghiêng ngày, im lặng hỏi gió tây. Son phấn chuyện gì, đều làm nhan sắc nhiễm phù dung...
Lập tức mừng rỡ khen:
- Bạch công tử quả nhiên không hổ là Giang Nam tài tử, bài này tiện tay vừa làm, chính là tác phẩm xuất sắc.
Bạch Ngọc Lâu chắp tay cười nói:
- Quá khen.
Đường Yên Nhi thu hồi giấy tuyên, cười nói:
- Bạch công tử chờ một lát, tiểu nữ tử lại đi thu mấy bài, sau đó lại đưa cho Họa Nguyệt cô nương nhìn.
Nói rồi nàng mang theo nha hoàn, đi về đằng sau, lại thu thi từ của mấy cử nhân và văn nhân có tài danh.
Vừa muốn quay người rời đi, nàng đột nhiên lại nhìn về phía một bàn của Khổng Triệt.
Vừa hay, ba người Khổng Triệt cũng nhìn về phía nàng.
Đường Yên Nhi vốn không muốn đi qua, bất quá sau khi ánh mắt đối mặt đối phương, có chút không có ý tứ, đành phải tươi cười đầy mặt đi tới.
- Khổng công tử, Lý công tử, Hà công tử, các ngươi đã làm xong?
Đi vào chỗ gần, Đường Yên Nhi khách khí hỏi.
Khổng Triệt cầm lên giấy tuyên trên bàn, có chút ngượng ngùng nói:
- Chỉ có Lý huynh làm ra một bài, ta và Hà huynh còn không có đầu mối.
Đường Yên Nhi cười tiếp vào trong tay, tùy ý nhìn thoáng qua, nói:
- Đúng rồi, Lạc công tử đâu?
Khổng Triệt xấu hổ cười một tiếng, nói:
- Đoán chừng là hơi mệt, về nghỉ ngơi.
Đường Yên Nhi cười cười, không có nói thêm nữa.
Khổng Triệt sợ nàng không cao hứng, vội vàng lại tăng thêm một câu:
- Lạc huynh đoán chừng không phải quá am hiểu thi từ, cho nên cũng không có lưu lại tham gia náo nhiệt, Đường tiểu thư chớ trách.
Đường Yên Nhi cười cười, đang muốn cáo từ, một thiếu nữ xinh đẹp người mặc váy phấn, đột nhiên bước nhanh tới, cầm trong tay một trương giấy tuyên nói:
- Đường cô nương, thân thể công tử nhà ta có chút không thoải mái, cho nên trước hết về nghỉ. Bất quá nghe nói thi hội đã bắt đầu, trước đó đã đáp ứng cô nương tới tham gia, cho nên ở trên giường làm một bài tiểu từ để cho ta đưa tới, còn hi vọng Đường cô nương bỏ qua cho.
Đường Yên Nhi nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp phấn nộn của nàng, đưa tay tiếp nhận, cười nói:
- Thân thể Lạc công tử đã không thoải mái, vậy sớm đi nghỉ ngơi. Chút chuyện nhỏ này, tiểu nữ tử nào sẽ để ý.
Bách Linh nói tạ một tiếng, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, quay người rời đi.
Đường Yên Nhi nhìn dáng người nàng nhẹ nhàng yểu điệu, không khỏi âm thầm khen:
- Một tiểu nha đầu thật xinh đẹp.
Nàng tùy ý nhìn lướt qua giấy tuyên trong tay, không có nhìn nhiều, quay người rời đi.
Đẩy ra rèm châu, tiến vào phòng nhỏ phía sau sân khấu.
Trong phòng, ánh đèn sáng tỏ, một thiếu nữ mặc váy áo tím nhạt đang ngồi ở trước bàn, nghiêm túc nhìn thi từ nha hoàn vừa rồi đưa tới.
Đường Yên Nhi vào phòng, cười đưa thi từ tự mình thu trong tay đặt ở trước mặt của nàng, vừa muốn nói chuyện, lại đem hai tấm phía trên nhất rút ra, đặt ở bên trên mất tờ giấy vừa rồi nha hoàn đưa tới, cười nói:
- Họa Nguyệt, xem trước mấy bài này một chút. Mấy bài này đều là tài tử nổi danh làm, trong đó còn có một bài thơ hay của Giang Nam Bạch Ngọc Lâu.
- Ồ?
Họa Nguyệt cười nhạt một tiếng, thả xuống giấy tuyên trong tay, tay ngọc vuốt khẽ, cầm lên tờ thứ nhất, nghiêm túc nhìn lại.
Đợi nhìn thấy tác phẩm của Bạch Ngọc Lâu, không khỏi thì thào niệm một câu:
- Trời đang chằng chịt mây bay, người say lại tỉnh trong ngày mưa xuân...
Lập tức gật đầu nói:
- Đích thật là thơ hay. Nghe nói Bạch công tử am hiểu nhất làm thơ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Đường Yên Nhi cười nói:
- Họa Nguyệt, muốn gặp hắn một chút hay không? Ta lúc ấy xuống thuyền đi mời hắn, hắn vốn không nguyện ý đến, bất quá nghe nói ngươi trên thuyền, lập tức không kịp chờ đợi đi lên. Người ta thế nhưng là chuyên môn vì ngươi mà đến nha.
Họa Nguyệt mỉm cười, không có trả lời, tiếp tục cầm lấy bài thơ tiếp theo nhìn lại.
Đường Yên Nhi thấy thế, cũng không tiếp tục nhiều lời.
Nữ tử này thế nhưng là hồng nhân kinh đô, nghe nói là quan lại thiên kim, bởi vì gia đạo sa sút, mới không thể không đi thanh lâu mãi nghệ nuôi gia đình.
Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, nàng tinh thông mọi thứ, lại rất có tư sắc, cho nên rất nhanh đã nổi danh cả kinh đô.