Lại bởi vì tính tình thanh cao quật cường, cho dù là con em quyền quý đi, cũng nói không gặp liền không gặp, cho nên nhân khí càng ngày càng cao.
Nàng cũng là thông qua bằng hữu phí hết đại lực khí mới mời nàng lên du ngoạn, cho nên tự nhiên không dám miễn cưỡng đối phương.
- Họa Nguyệt, không có để ý bài khác sao?
Đường Yên Nhi thấy nàng xem hết thi từ mình vừa rồi tự mình thu, trầm mặc như trước không nói, không khỏi có chút xấu hổ.
Họa Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:
- Đều là mấy bài thi từ đắp lên từ ngữ trau chuốt hoa lệ, nội dung trống rỗng, kém xa so với bài kia của Bạch công tử, chớ nói chi so sánh với mấy bài mà Mạc Thành lưu truyền tới. Ai, không biết lúc nào, có thể được gặp mặt vị Tần tiểu thư kia...
Nói xong, lại thở dài một hơi, lấy tới thêm mấy tác phẩm do nha hoàn thu lại, đặt ở trước mặt, nhìn xem.
Đường Yên Nhi không dám quấy rầy, đang muốn rời đi, Họa Nguyệt miệng đột nhiên ‘A’ một tiếng, nhìn giấy tuyên trong tay nói:
- Tác phẩm này, ngược lại có chút ý tứ.
Đường Yên Nhi nghe vậy khẽ giật mình, tiến tới cúi đầu nhìn.
- Khuyên quân tối nay đứng say mê, trước chớ nói chuyện triều đình. Trân trọng nhân tâm, rượu thâm tình cũng sâu. Cần sầu xuân để tỏ bày, rót đầy chén vàng. Gặp rượu lại ha ha, nhân sinh có bao nhiêu năm.
Đường Yên Nhi đọc xong, nhìn về phía danh tự phía dưới: Lạc Thanh Chu.
- Lạc Thanh Chu? Người ở rể kia?
Nàng sửng sốt một chút, trước tiên nghĩ đến không phải là Lạc giải nguyên, mà là người ở rể, không khỏi có chút xấu hổ.
Họa Nguyệt cười nói:
- Bài ca này vẫn rất có ý tứ, ta nghĩ vị Lạc công tử này cũng là một tài tử có tài danh.
Đường Yên Nhi vội vàng nói:
- Họa Nguyệt, ta quên nói với ngươi. Vị Lạc công tử này là con rể Tần gia Mạc Thành, ngươi đoán Tần gia này là Tần gia nào? Chính là trong phủ vị Mạc Thành đệ nhất tài nữ Tần tiểu thư kia, ngươi nói có khéo hay không?
Vừa nghe lời này, Họa Nguyệt lập tức sáng mắt, trên mặt lộ ra một tia vui mừng:
- Thật chứ? Tần tiểu thư không cùng tới sao
Đường Yên Nhi nghe vậy sửng sốt một chút, trong đầu đột nhiên hiện ra vị hình ảnh lúc Lạc công tử lên thuyền mang theo mấy thiếu nữ.
Tỉ mỉ nghĩ lại, trong đó một thiếu nữ mặc váy áo tuyết trắng, trên mặt mang theo mạng che mặt, nhìn khí chất phi phàm, tiên khí bồng bềnh, hẳn là...
Suy nghĩ chỗ này, nàng lập tức bắt đầu kích động.
- Họa Nguyệt, ta cũng không biết vị Tần tiểu thư kia có theo tới hay không, bất quá ta nói cho ngươi, vị Lạc công tử kia hôm nay lên thuyền, mang theo mấy nữ tử, trong đó một người...
Nàng tỉ mỉ nói một lần chuyện hôm nay nhìn thấy.
Họa Nguyệt nghe xong, có chút nhíu mày, trầm ngâm một hồi, đột nhiên đứng lên nói:
- Ta đi xem một chút.
Vừa đi hai bước, đột nhiên lại lắc đầu nói:
- Không được, không thể lỗ mãng như thế. Vị Tần tiểu thư kia nếu như cố ý ẩn giấu, cho dù chúng ta đi tới, nàng cũng sẽ không thừa nhận, hơn nữa còn có vẻ rất thất lễ.
Đường Yên Nhi đột nhiên nghĩ kế nói:
- Họa Nguyệt, nếu không, chúng ta lại thêm ra mấy đề, đi trước thăm dò?
Họa Nguyệt nghe vậy, lập tức sáng mắt lên:
- Yên Nhi, ý kiến hay.
Lập tức cau mày, suy nghĩ đề thơ.
Lúc này, nữ ca kĩ phía ngoài đang hát:
- Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên...
Họa Nguyệt lập tức nói:
- Yên Nhi, cứ lấy trăng sáng làm đề. Nếu như bài « Thủy Điệu Ca Đầu » thật sự là nàng làm, dù nàng làm không được một bài « Thủy Điệu Ca Đầu », cũng có thể nhìn ra văn thải chân chính. Bất quá... Nếu nàng không xuất thủ, vậy không dễ đoán.
Đường Yên Nhi nghĩ nghĩ, nói:
- Chờ một lúc ta tự mình đi, đến lúc đó ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, nghĩ biện pháp đem mời cho đi ra.
Họa Nguyệt gật đầu nói:
- Yên Nhi, xin nhờ.
Đường Yên Nhi cười cười, ra cửa.
Nàng đi lên sân khấu, đợi tất cả mọi người an tĩnh lại, lại tuyên bố đề mục kế tiếp.
- Lấy trăng sáng làm đề?
Chúng thư sinh nghe xong, đều cảm thấy khó xử.
Nếu đặt ở trước kia, thi từ lấy ‘Trăng sáng’ làm đề, đương nhiên rất dễ viết, nhưng bây giờ...
Bài « Thủy Điệu Ca Đầu » đột nhiên hoành không xuất thế, phía trước châu ngọc, ai dám lại tự rước lấy nhục?
Bất quá nếu là thi hội, mọi người cũng nên tham gia náo nhiệt, tùy tiện viết một bài là được.
Nghe được cái đề mục này, Bạch Ngọc Lâu cũng khẽ nhíu mày một cái, đợi Đường Yên Nhi từ trên sân khấu đi xuống đến gần mình, hắn vội vàng hỏi:
- Đường cô nương, bài tiểu từ kia, Họa Nguyệt cô nương nhìn chưa?
Đường Yên Nhi cười nói:
- Tự nhiên đã xem, Họa Nguyệt cô nương còn tán thưởng Bạch công tử, nói tiểu từ kia viết vô cùng tốt đây.
Bạch Ngọc Lâu nghe xong, âm thầm thở dài một hơi, vốn định hỏi nhiều vài câu, thấy nàng tựa hồ có việc, đành phải cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Đường Yên Nhi cười nói:
- Bạch công tử tiếp tục cố gắng, nếu như viết xong bày này, Họa Nguyệt cô nương có khả năng sẽ đi ra.