Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87: Cô Gia, Mau Vào Bị Phạt

Chương 87: Cô gia, mau vào bị phạt Chương 87: Cô gia, mau vào bị phạt

Hắn đi ở phía trước, mang theo vị Thành Quốc phủ Nhị công tử này đi tới nơi Tần gia đại tiểu thư ở.

Hắn biết rõ, không có được vị Tần đại tiểu thư kia đồng ý, ai cũng đừng nghĩ đi vào.

Mà vị Tần gia đại tiểu thư kia căn bản sẽ không đồng ý.

Hai người rất mau tới đến cửa đình viện.

Cửa sân đóng chặt.

Dưới bóng cửa ra vào, một đạo thân ảnh mặc váy dài xanh nhạt lạnh lẽo đứng đấy.

Hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, lạnh như băng tuyết.

Bộ dáng kia chưa bao giờ thay đổi.

Nàng gọi Hạ Thiền, nhất kiếm phong hầu Hạ Thiền.

Lạc Thanh Chu dừng bước.

Lạc Ngọc cũng ngừng bước chân.

Hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước cửa ra vào, quay đầu nói:

- Thanh Chu...

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị công tử, ta không dám đi qua, một mình ngươi đi qua là được.

Lạc Ngọc: - ...

Giữa sân đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Ai cũng không nói gì thêm.

Ánh nắng tươi sáng, chỉ có âm thanh của gió thổi qua.

Giằng co mấy phút, Lạc Ngọc đột nhiên lấy dũng khí, tiến lên một bước, chắp tay nói với thiếu nữ như bóng ma lạnh lẽo kia:

- Cô nương, ta là Lạc Ngọc của Thành Quốc phủ, lần này tới là muốn xin lỗi Tần cô nương chuyện lần trước xảy ra trong phủ. Không biết cô nương có thể đi vào thông báo một tiếng, để tại hạ gặp Tần cô nương một lần, ở trước mặt nói với nàng một tiếng?

Hạ Thiền đứng ở cửa ra vào, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời, không nhúc nhích.

Lạc Ngọc chờ đợi trong chốc lát, đang muốn mở miệng lần nữa, đột nhiên thấy thiếu nữ kia từ trước ngực để xuống, kiếm trong ngực cũng để xuống hai tay, cầm ở trong tay.

Cặp con ngươi của nàng vốn lạnh lẽo, đột nhiên trở nên càng thêm lạnh lẽo thấu xương.

Như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.

Rất kỳ quái.

Cơn gió lúc đầu đang thổi qua từ đầu cành đến bên tai đột nhiên ngừng lại.

- Thanh Chu, có thời gian, về Thành Quốc phủ dạo chơi. Hôm nay nhị ca đến đây, là trốn phụ thân đại nhân cùng mẫu thân đại nhân, lúc này, cũng nên trở về tu luyện. Ngươi cũng không cần đưa tiễn, ở trong phòng đọc sách cho tốt, tranh thủ sang năm thi Hương cao trung. Đến lúc đó huynh đệ chúng ta lại dùng rượu chúc mừng, chẳng phải sung sướng?

Nói xong, Lạc Ngọc vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại nhìn thiếu nữ trước cửa ra vào một chút, thần sắc bình tĩnh rời khỏi.

Chu quản gia đi theo cách đó không xa lập tức đi lên, tự mình tiễn hắn ra khỏi phủ.

Lạc Thanh Chu cũng đang muốn quay người rời khỏi, cửa sân đang đóng lại đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng từ trong mở ra.

Chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại, thiếu nữ lạnh lẽo vừa rồi còn đứng ở trước cửa đã biến mất không thấy.

Đồng thời, trong cửa truyền đến tiếng nói thanh thúy mà tức giận của Bách Linh:

- Cô gia, mau vào bị phạt!

Trong tiểu viện, ánh nắng tươi sáng.

Bách Linh mặc một bộ váy màu hồng, thanh tú động lòng người đứng ở trong tiểu viện, cầm trong tay một roi da nhỏ màu đen, thần tình nghiêm túc nhìn hắn.

Dưới mái hiên cách đó không xa, bên cạnh song cửa sổ điêu khắc tinh xảo, Hạ Thiền ôm kiếm, lạnh như băng tuyết, ánh mắt cũng đang lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu dừng bước chân ở chỗ cửa, cũng nhìn các nàng.

- Cô gia, ngươi biết sai chưa?

Bách Linh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên mở miệng, lung lay roi da trong tay nhỏ.

Lạc Thanh Chu đứng không nhúc nhích:

- Không biết.

Bách Linh nhíu mày nói:

- Không biết? Cô gia biết rõ người kia lúc trước nhục nhã Tần phủ ta, nhục nhã tiểu thư nhà ta, hối hôn từ hôn, ghê tởm đến cực điểm, vì sao còn muốn dẫn hắn tới, chọc tiểu thư nhà ta tức giận?

Lạc Thanh Chu bình tĩnh đáp:

- Thứ nhất, ta không có cách nào từ chối, Chu quản gia và ngươi cũng không có từ chối, không phải hắn không tới được nơi này. Thứ hai, ta biết được Hạ Thiền cô nương sẽ không để cho hắn tiến vào, biết chắc hắn không có khả năng nhìn thấy đại tiểu thư. Thứ ba...

Ánh mắt Bách Linh khẽ động:

- Thứ ba là cái gì?

- Thứ ba, ta muốn xả một chút tức giận trong lòng.

Mặt Lạc Thanh Chu không gợn sóng nói.

Bách Linh sững sờ:

- Xả một chút tức giận?

Thần sắc lập tức khẽ động, tựa hồ hiểu rõ cái gì, lại nói:

- Thế cô gia thoải mái hơn một chút nào không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay với thiếu nữ lạnh lẽo dưới mái hiên:

- Đỡ hơn một chút. Đa tạ Hạ Thiền cô nương, ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn ra vẻ bị làm khó, cũng cho ta biết, hắn cũng sẽ sợ hãi.

Thiếu nữ dưới mái hiên, lạnh lùng hừ một tiếng, quay gương mặt xinh đẹp sang một bên.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Bách Linh biến mất, đột nhiên cười nói:

- Cô gia, vậy ngươi có khiếp đảm không? Ngươi sợ ai? Thiền Thiền hay là tiểu thư? Hoặc là, ta?

Lạc Thanh Chu không có trả lời, chắp tay:

- Bách Linh cô nương nếu không có chuyện gì, vậy ta trở về học tiếp.

Bách Linh cười nói:

- Cô gia, ngươi còn không có cảm tạ Thiền Thiền đâu. Thiền Thiền giúp ngươi xả giận, ngươi nói một câu cảm tạ là đủ rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment