Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, vừa nhìn về thiếu nữ ở bên song cửa sổ dưới mái hiên.
Nhưng thiếu nữ chẳng biết lúc nào đã không còn ở nơi đó.
Quả nhiên là đến im ắng, đi vô âm.
Bách Linh cuốn lên roi da nhỏ trong tay, nói:
- Cô gia, tiểu thư ở phía sau vườn hoa đọc sách, đi vấn an tiểu thư đi. Đêm nay người còn phải bồi phu nhân, cũng không cần tới.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng khẽ động, đọc sách?
Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, hắn chưa nhìn qua vị Tần đại tiểu thư kia đọc sách, mỗi lần gặp nàng đều đang ngẩn người.
Bách Linh mang theo hắn xuyên qua hành lang, vòng qua phòng ốc, từ thông đạo cạnh bên đi tới hậu hoa viên.
- Tiểu thư, cô gia tới.
Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, tiến vào từ cửa tròn bò đầy dây leo màu xanh lục, trong tai đột nhiên nghe được âm thanh luyện kiếm. Hắn ngưng mắt nhìn lại.
Trước mặt, trong lương đình, thiếu nữ một bộ váy trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đang nhìn xem sách trong tay.
Ánh mặt trời sáng rỡ bị cành lá ngoài đình cắt nát, chiếu xuống trên mái tóc đen nhánh như thác nước của nàng, lấm ta lấm tấm, được gió nhẹ nhàng thổi qua, giống từng tiểu tinh linh nghịch ngợm.
Ánh nắng chiếu vào bên mặt, hoàn mỹ không một tì vết.
Chỗ đất trống ngoài đình, thiếu nữ một bộ váy xanh xinh đẹp đang cầm bảo kiếm trong tay, lăng lệ mà múa dưới ánh mặt trời.
Eo nhỏ nhắn như liễu, váy như hoa, tóc dài bay múa, dáng người thướt tha.
Hoa mai sớm nở hai bên, bay xuống từng mảnh, xoáy vây quanh thân thể mềm mại nhẹ nhàng nhỏ nhắn của nàng, giống như đang cùng nàng chơi đùa múa ca.
Hai con ngươi đen nhánh sáng ngời, vẫn như cũ lạnh lẽo như đông.
- Cô gia...
Lạc Thanh Chu đang yên lặng xem xét, Bách Linh đột nhiên tiến đến trước mặt hắn, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền đang múa kiếm, không phải cao hứng, chính là tức giận, người đoán nàng lần này là vì sao?
Lạc Thanh Chu lại nhìn một hồi, không để ý tới nàng, đi đến ngoài đình nghỉ mát, cách lan can màu đỏ thắm, cúi đầu chắp tay hướng thiếu nữ trong đình, nhẹ giọng hô một tiếng:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia dừng một hồi, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng nhìn hắn.
Nhìn một lát, khẽ gật đầu, lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách.
Vẫn không có nói chuyện.
Nhưng lần này, cuối cùng có một chút đáp lại.
Lạc Thanh Chu chuẩn bị cáo từ.
Bách Linh vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Cô gia, Thiền Thiền đang múa kiếm, người ở lại xem hết đi. Không thế thì Thiền Thiền sẽ cảm thấy người không nể mặt nàng, sẽ tức giận.
Lạc Thanh Chu lại nhìn thân ảnh dáng người thướt tha phiên nhược kinh hồng (*) lạnh lẽo trong đình viện kia một chút, không có để ý nàng, trực tiếp đi về phía cửa tròn.
[*Nhẹ nhàng như chim hồng bay]
Đối với lời nói của Bách Linh cô nương, hắn nửa điểm cũng sẽ không tin tưởng.
Hắn nếu thật sự đứng ở chỗ này nhìn lén, đoán chừng chờ một lúc chuôi hoa kiếm đang được múa kia liền sẽ muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ngay khi hắn đang đi về phía cửa tròn, kiếm thế đột nhiên chuyển đổi.
Kiếm phong vù vù, kiếm quang cả vườn, như cuồng phong như mưa rào đang vang lên bên tai hắn.
Đồng thời, cảm giác thấy lạnh cả người đánh tới.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, cổ hơi ngứa.
Bước chân hắn cứng đờ, đứng tại chỗ, không tiếp tục động.
Nhưng cỗ hàn ý này vẫn như cũ tập trung vào hắn, làm hắn không tự chủ được, lông tơ toàn thân dựng ngược.
Hắn đứng mấy giây tại chỗ, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bóng hình xinh đẹp mỹ lệ tóc xanh bay múa váy dài phiêu dật trong đình viện.
Cánh hoa như mưa, gương mặt xinh đẹp ngậm sương.
Kiếm trong tay thiếu nữ, đột nhiên chậm lại, kiếm quang chiếu rọi cả vườn cũng dần dần thu lại.
Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy cỗ hàn ý bao phủ toàn thân kia cũng không biết khi nào lặng yên không thấy.
Hết thảy khôi phục bình thường.
Giống như vừa rồi cảm giác gặp phải đều chỉ là ảo giác.
Hắn giật mình, vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn xem thân ảnh duyên dáng lạnh lẽo.
Bách Linh đi tới, cười như không cười nhìn hắn nói:
- Cô gia, làm sao không đi?
Lạc Thanh Chu nhìn xem thân ảnh đang múa kiếm kia, nhìn không chớp mắt, cũng không để ý đến nàng.
Ánh mắt Bách Linh cũng nhìn sang, thấp giọng nói:
- Cô gia, xem được không? Nếu như cô gia cảm thấy đẹp mắt liền đi tìm tiểu thư, nói muốn tiểu cô nương này đi qua làm tiểu nha đầu động phòng cho cô gia, có được hay không?
Lạc Thanh Chu vẫn không có để ý đến nàng.
Lại qua một lát, thân ảnh lạnh lẽo đang múa kiếm trong đình viện rốt cuộc cũng ngừng lại.
- Coong!
Bảo kiếm trở vào vỏ.
Ánh mắt Thiếu nữ lạnh như băng nhìn tới.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, quay người rời khỏi.
Bách Linh vội vàng ở sau lưng thanh thúy hô:
- Cô gia, ngươi vừa rồi nói khi Thiền Thiền múa kiếm rất vểnh à, là thật sao? Có vểnh lên bằng ta không?
-...
Lạc Thanh Chu bước nhanh ra cửa sân, rất nhanh đã biến mất không thấy.