Lạc Thanh Chu đi đến mái hiên, cũng không lại kiêng dè, cầm tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, đỡ nàng, nói:
- Nhị tiểu thư, đi thôi, đi vào nhà, bên ngoài gió lớn.
Tần Vi Mặc ôn nhu dựa vào trong ngực hắn, đi theo hắn vào trong nhà.
Lạc Thanh Chu vịn thân thể mềm yếu của nàng ngồi ở trên giường, hỏi:
- Nhị tiểu thư, những thuốc nước ta đưa cho ngươi đâu?
Tần Vi Mặc nhìn hắn một cái, nói:
- Còn để ở trên người đây, làm sao vậy, Thanh Chu ca ca?
Lạc Thanh Chu đưa tay ra.
- Lấy ra ta xem một chút.
Tần Vi Mặc dừng một chút, có chút cúi đầu, không có nói tiếp.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nàng một hồi, nói khẽ:
- Sử dụng hết, đúng không?
Tần Vi Mặc cúi đầu, giống như là một hài tử làm sai chuyện, thấp giọng đáp.
- Ừm.
Sau đó cắn cắn môi phấn, nói:
- Thanh Chu ca ca, thật xin lỗi.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Tại sao muốn gạt ta? Là bởi vì cảm thấy những linh dịch kia quá quý giá, không muốn ta lại tiếp tục cho ngươi, đúng không?
Hai tay Tần Vi Mặc mềm mại nắm chặt váy áo, trầm mặc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, lệ quang nhẹ nhàng trong mắt, lã chã chực khóc nói:
- Thanh Chu ca ca, trong lòng Vi Mặc đều rõ ràng hơn so với ai khác, bệnh của Vi Mặc, không chữa khỏi. Vi Mặc không muốn lãng phí đồ vật của Thanh Chu ca ca, Vi Mặc biết, thuốc kia là rất quan trọng đối với Thanh Chu ca ca...
Lạc Thanh Chu ngồi xổm ở trước mặt của nàng, cầm tay ngọc lạnh buốt của nàng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng, nhẹ nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi thật ngốc. Ngươi chẳng lẽ không biết, đối với ta mà nói, ngươi mới là quan trọng nhất sao? Ta tình nguyện mãi mãi không có những nước thuốc kia, cũng muốn nhị tiểu thư mỗi ngày đều khỏe mạnh. Dù dùng những thuốc kia chỉ để nhị tiểu thư khỏe mạnh một ngày, ta đều nguyện ý. Nhị tiểu thư...
Tần Vi Mặc đột nhiên ôm lấy hắn, nước mắt từ trên gương mặt trượt xuống, rơi vào bên trong cổ của hắn, khóc nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc thật vô dụng, chỉ biết liên lụy các ngươi... Vi Mặc ngay từ đầu, một tháng dùng hai giọt là đủ, chậm rãi bắt đầu dùng nhiều. Lần trước về Mạc Thành, hai bình ngươi cho kia, Vi Mặc rất nhanh đã sử dụng hết, Vi Mặc... Vi Mặc không muốn lãng phí thuốc của Thanh Chu ca ca nữa, Vi Mặc có thể cảm giác được, thân thể Vi Mặc đã...
- Nhị tiểu thư, đừng nói nữa.
Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, gương mặt vùi vào mái tóc và trong cổ nàng, nói:
- Chúng ta ngày mai sẽ đi Kim Thiền tự, yên tâm đi, ta nhất định sẽ mời vị cao tăng kia đi ra vì muội chữa bệnh. Muội không phải đã đáp ứng ta, muốn gả cho ta, muốn cùng ta tạo thành một ngôi nhà sao? Về sau không cho phép nói như thế nữa, cũng không được suy nghĩ như thế nữa.
- Có ta ở đây, muội nhất định sẽ không có chuyện gì. Ta thề, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của muội, vĩnh viễn bồi tiếp muội, vĩnh viễn chiếu cố muội…
Không đợi Lạc Thanh Chu nói xong, thiếu nữ không ngăn được nước mắt mãnh liệt trào ra.
Lạc Thanh Chu ôm thật chặt nàng.
Ngoài phòng, Tống Như Nguyệt vừa tới an tĩnh đứng ngoài cửa ra vào một hồi, lại dẫn Mai nhi rời đi.
Châu nhi và Thu nhi đỏ mắt đứng dưới mái hiên.
Trong phòng an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, thiếu nữ thút thít thật lâu đã mỏi mệt mà ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt và khóe mắt, nhìn gương mặt thanh lệ mà mặt tái nhợt trong ngực, trong lòng của hắn tràn đầy đau đớn cùng thương tiếc.
Hắn ở trong lòng thề, vô luận trả bất cứ cái giá nào, hắn đều nhất định sẽ trị hết bệnh cho thiếu nữ này.
Ngoài cửa sổ, trăng bạc như câu, truyền đến từng tiếng ve kêu.
Lại qua hồi lâu.
Hắn mới ôm thiếu nữ trong ngực đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, giúp nàng cởi xuống vớ giày, áo ngoài, giúp nàng đắp chăn.
Sau đó kéo lên màn che, quay người đi ra gian phòng.
Thu nhi cùng Châu nhi đang ở bên ngoài nấu nước nóng, yên lặng ngồi đó không nói gì, thấy hắn đi ra, vội vàng đứng lên.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị tiểu thư ngủ thiếp đi, ban đêm nhớ kỹ chiếu cố tốt cho nàng.
Nói xong, hắn lấy ra hai bình sứ từ trong ngực, đưa tới trước mặt Thu nhi, nói:
- Nếu như nhị tiểu thư lại ho khan, nhớ kỹ giúp nàng nhỏ một giọt vào lòng bàn tay, mỗi bình một giọt.
Thu nhi vội vàng tiếp nhận, nói:
- Cô gia, người... Người không ở nơi này bồi tiếp tiểu thư sao?
Châu nhi lập tức nói:
- Cô gia yên tâm, dù người và tiểu thư ngủ cùng một chỗ, nô tỳ tuyệt đối sẽ không đi cáo trạng cho phu nhân, nô tỳ thề.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Ta đêm nay còn có việc, các ngươi chiếu cố tốt nàng là được.
Hắn không tiếp tục nhiều lời, quay người rời đi.
Trở lại Trích Tiên cư.
Bách Linh đang ngồi ở trước bàn đá trong viện, cầm trong tay một đóa hoa, đang nhàm chán xé rách.