Tần Xuyên không khỏi quay đầu cười nói:
- Về sau Vi Mặc vô luận nói cái gì, đoán chừng Thanh Chu đều sẽ gật đầu nói 【 Nhị tiểu thư nói rất đúng 】, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị ca nói cũng đúng.
Những người khác lập tức bị chọc cười.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, rất nhanh đã dung nhập vào bên trong bầu không khí của ngôi nhà mới.
Nam Cung Mỹ Kiêu tới cáo từ.
- Dượng, dì, Vi Mặc, ta đi về trước. Các ngươi có việc cứ đi vương phủ tìm ta.
Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, nói:
- Mỹ Kiêu, chờ chúng ta ổn định sẽ đi vương phủ bái phỏng, thay ta và dì ngươi đa tạ quận vương gia thời gian qua đã chiếu cố Vi Mặc.
Nam Cung Mỹ Kiêu đáp ứng một tiếng, không có quấy rầy bọn hắn, quay người rời đi.
Đợi nàng sau khi ra cửa, Tống Như Nguyệt mới đi tới, nhỏ giọng hỏi:
- Vi Mặc. Thế nào thấy Mỹ Kiêu không vui?
Tần Vi Mặc lại nhìn người nào đó một chút, nói:
- Ta cũng không biết, có thể là thấy các ngươi tới, nhớ đến Mạc Thành, sau đó lại nghĩ tới thời gian ban đầu ở Mạc Thành.
Tống Như Nguyệt không có hỏi nhiều nữa, lôi kéo nàng nói:
- Đi, mang mẫu thân về phía sau nhìn. Ngươi còn không có nói chỗ mẫu thân ở gọi là gì đây.
Tất cả mọi người đi theo sau lưng của hai người, đi về hậu viện, một đường ngừng chân quan sát.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Chỗ mẫu thân và phụ thân ở gọi là Văn Nguyệt tiểu viện. Chỗ tỷ tỷ và Hạ Thiền các nàng ở vẫn như cũ gọi Linh Thiền Nguyệt cung. Tỷ phu... Chỗ Thanh Chu ca ca ở, gọi là Trích Tiên cư, lúc đầu muốn gọi Trạng Nguyên cư, bất quá sợ làm cho Thanh Chu ca ca quá nhiều áp lực.
Lạc Thanh Chu nghe thế, nhịn không được ở trong lòng âm thầm than khổ, ‘Trích Tiên cư’ mới có càng lớn áp lực hơn đấy.
Tống Như Nguyệt nhìn hắn một cái nói:
- Vi Mặc, mẫu thân cảm thấy Trạng Nguyên cư rất tốt, để hắn mỗi ngày nhìn, thời khắc tỉnh táo mình, để cho mình càng thêm cố gắng. Thật ra mẫu thân cảm thấy, Văn Khúc tinh viện cũng không tệ.
Tần Vi Mặc ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Mẫu thân đã sùng bái tài hoa cùng bản sự của Thanh Chu ca ca như thế sao?
- Hứ! Ai sùng bái hắn.
Tống Như Nguyệt liếc mắt, nhếch miệng, lập tức lại hỏi:
- Chỗ ngươi ở đâu? Còn gọi Mai Hương uyển sao?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Hái cúc đông ly.
- Hái cúc đông ly?
Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ hỏi lại.
- Đây là tên gì thế?
Không đợi nàng giải thích, Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nhị tiểu thư, không thể để cái tên này.
Tần Vi Mặc nhìn về phía hắn khó hiểu hỏi.
- Vì sao đây?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Không dễ nghe.
Tống Như Nguyệt cũng nói:
- Ta cũng cảm thấy không dễ nghe, cái gì hái cúc đông ly, còn không bằng trực tiếp gọi hái cúc.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần Vi Mặc có chút nhíu mày, lại suy nghĩ một chút, nói:
- Gọi là Du Nhiên Cư thì sao?
Lạc Thanh Chu sáng mắt lên:
- Cái tên này rất hay.
Tống Như Nguyệt nhìn hai người một chút, ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Vi Mặc, mẫu thân cảm thấy, vẫn là gọi Lạc Mặc cư đi. Dù sao các ngươi cũng sắp thành thân, đến lúc đó ở cùng một chỗ, cái tên này rất hợp.
Châu nhi cũng nói:
- Tiểu thư, phu nhân lấy cái tên rất êm tai.
Tần Vi Mặc có chút quay đầu, đưa mắt nhìn thân ảnh tuyết trắng bên cạnh một chút, thấp giọng nói:
- Mẫu thân, ta còn không có đáp ứng đây.
Tống Như Nguyệt đang muốn nói chuyện, Tần Văn Chính ở một bên ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Đi thôi, đi trước nhìn xem Văn Nguyệt tiểu viện của chúng ta.
Một đoàn người đi tới Văn Nguyệt tiểu viện, lại đi viện lạc khác, lần lượt nhìn một lần, đều tương đối hài lòng.
Lúc này, trời đã tối xuống.
Trong phòng bếp, đồ ăn đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, bọn nha hoàn đi làm bữa tối đơn giản, sau khi ăn xong, cũng bắt đầu thu thập gian phòng cùng viện lạc của mỗi người.
Bên trong Trích Tiên cư.
Tiểu Điệp thu dọn phòng, Lạc Thanh Chu tự mình động thủ, quét sạch viện lạc.
Lá rụng cỏ dại gì đó, một thứ đều không buông tha.
Rất nhanh, toàn bộ đình viện rực rỡ hẳn lên.
Lạc Thanh Chu rửa tay, vào nhà nhìn thoáng qua, giúp Tiểu Điệp trải tốt chăn mền liền đi ra cửa.
Đi vào Lạc Mặc tiểu viện, Thu nhi và Châu nhi đều đang ở trong đình viện nhổ cỏ.
Tần nhị tiểu thư đứng dưới mái hiên, tắm rửa ánh trăng trắng noãn, yên lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Thanh Chu đi vào tiểu viện, lại nghe được nàng ho khan vài tiếng.
- Cô gia, người đã đến.
Thu nhi nhìn thấy hắn trước hết nhất, có chút xấu hổ nói.
- Tiểu Điệp một người đang bận rộn à? Nô tỳ quét dọn xong nơi này liền đi qua.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nơi đó đã quét dọn tốt, ngươi ở chỗ này chiếu cố nhị tiểu thư là được.
Thu nhi ‘A’ một tiếng, không có lại nói tiếp.
- Tỷ... Thanh Chu ca ca.
Tần Vi Mặc kém chút hô sai, ánh mắt như mặt nước ôn nhu, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt.