Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi biết muốn tìm người nào không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Nghe ngự y nói, Kim Thiền chùa có một vị cao tăng, trước kia hình như đã trị liệu qua bệnh như vậy. Bất quá cao tăng kia đã thật lâu không có xuất hiện trong chùa, thậm chí người trong chùa đã thật lâu chưa từng gặp qua ngài ấy. Nghe nói ngài đã bế quan mấy chục năm. Phụ thân ta lần trước tự mình đi tìm, đáng tiếc cũng không có nhìn thấy.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Kim Thiền tự là ở kinh đô sao? Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm, dù trả bất cứ giá nào, chỉ cần có một cơ hội, tuyệt không buông tha.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhẹ gật đầu, nói:
- Trên Kim Thiền sơn ở ngoài thành, ngày mai ta và các ngươi cùng đi.
Trong lòng nàng âm thầm thở dài một hơi.
Thật ra căn bản cũng không có cơ hội, vị cao tăng kia ngay cả tiên đế năm đó bị bệnh đều mời không được, huống chi là bọn hắn.
Bất quá nàng cũng cho bọn hắn một chút hi vọng, cũng cho thiếu nữ bên người một chút hi vọng.
Có hi vọng, nàng mới có thể có động lực tiếp tục sống sót.
Tống Như Nguyệt cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của khuê nữ nhà mình, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt và thân thể gầy gò, càng đau lòng, ôn nhu nói:
- Vi Mặc, đừng sợ, mẫu thân nhất định sẽ mời cao tăng kia đi ra trị bệnh cho ngươi. Ngươi sẽ không có chuyện gì, chờ ngươi tốt lên...
Nàng đột nhiên nghẹn ngào, nói không được nữa, lau lau nước mắt, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi không có lời gì muốn nói với Vi Mặc sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn về phía thiếu nữ ốm yếu bên cạnh, đột nhiên nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta thành thân đi. Để nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân chọn ngày tháng tốt, chúng ta liền thành thân. Ta còn ở rể, về sau trong nhà tất cả nghe theo ngươi, ta mãi mãi cũng bồi tiếp ngươi, được không?
Tần Vi Mặc giật mình, trong mắt đột nhiên tràn ngập nước mắt.
Xe ngựa vào thành.
Chạy qua mấy con phố, ngoặt vào một đầu hẻm nhỏ.
Sau đó, dừng lại trước một tòa trạch viện.
Màu sơn cửa chính trạch viện đã bong ra từng mảng.
Hai pho tượng hươu đá hai bên cũng hứng chịu dãi gió dầm mưa lâu dài mà không còn màu sắc khi xưa, hiển nhiên niên đại đã rất xa xưa.
Đây là căn nhà mà Tần nhị tiểu thư vừa mua.
Tương tự như ở Mạc Thành.
Bên trong Ngọc Kinh thành cũng chia nội ngoại hai thành.
Nội thành đều là quan lại quyền quý và các loại nhân vật có thân phận ở lại.
Dân thường mới từ nơi khác di chuyển mà đến giống như bọn hắn, cho dù có tiền hơn nữa cũng chỉ có thể mua nhà ở lại bên ngoài thành.
Quận vương phủ mặc dù lớn, nhưng Tần gia lần này chuyển nhà, không có khả năng một mực ở chỗ của người ta nơi đó.
Cho nên Tần nhị tiểu thư rất sớm đã đi tìm mua nhà.
Cũng may kịp thời tìm được trong hai ngày qua.
Đám người Tần gia xuống xe ngựa, rất hưng phấn đi lên bậc thang trên mặt đất, quan sát phủ đệ mới mà mình sắp tới sẽ sinh sống.
Tống Như Nguyệt nhìn từng mảng sơn bong ra trên cửa, có chút nhíu nhíu mày lại, nói:
- Vi Mặc, cửa phủ này còn nhỏ hơn nhiều so với cửa chính của chúng ta trước đó, bên trong không phải cũng sẽ rất nhỏ?
Tần Vi Mặc được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, đi lên bậc thang, nói khẽ:
- Toà phủ này ở ngoại thành đã coi như rất lớn, bên trong có năm gian viện, đầy đủ người một nhà chúng ta ở. Còn có vườn hoa, hành lang, hồ nước, cảnh quan, hoàn cảnh rất không tệ. Đương nhiên, khẳng định không thể so với phòng ốc chúng ta ở trước đó.
Châu nhi lấy ra chìa khoá, tiến lên mở khóa, dùng sức đẩy cửa ra.
Sau đó đem chìa khoá đưa cho Chu quản gia.
Tống Như Nguyệt không kịp chờ đợi đi vào, quan sát tiền viện, sảnh đãi khách vân vân.
Tần Văn Chính nhìn một vòng, rất hài lòng nói:
- Vi Mặc, không tệ, bên trong rất lớn, đầy đủ chúng ta ở.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Nhị ca ở trong viện phía bắc, nơi đó lớn nhất, có thể thiết trí một luyện võ tràng cỡ nhỏ, nhị ca về sau có thể ở bên trong tu luyện.
- Ta đã nghĩ kỹ danh tự sân nhỏ, cứ gọi là Bách Hà viên. Hi vọng nhị ca tu luyện về sau, có thể như bách xuyên quy hải, vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến tới, cuối cùng hóa thành biển cả, mênh mông vô ngần, cường đại vô biên.
Tần Xuyên nghe xong mặt đầy cảm động:
- Vi Mặc...
Tần Vi Mặc cười nói:
- Nhị ca, còn không có chúc mừng ngươi, thi vào Long Hổ học viện đây.
Tần Xuyên có chút xấu hổ, cười khổ nói:
- May mắn mà thôi.
Tần Vi Mặc nhìn người nào đó một chút, cười nói:
- Cũng không phải may mắn, là nhị ca ngươi làm người tốt, tích được phúc vận, tự nhiên có người giúp nhị ca từ nơi sâu xa. Đoán chừng ông trời đã sớm sắp xếp xong xuôi kết quả này. Thanh Chu ca ca, ngươi thấy ta nói đúng không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Ừm, nhị tiểu thư nói rất đúng.