Họa Nguyệt không có tâm tình nghe hắn nói tiếp, có chút thấp cúi đầu, quay người tiến vào buồng nhỏ trên tàu.
Thần sắc trên mặt Bạch Ngọc Lâu cứng đờ, sửng sốt một hồi, mới hỏi:
- Đường cô nương, vị Lạc công tử kia là ai?
Mặt mũi Đường Yên Nhi tràn đầy nghi hoặc, nói:
- Người ở rể Tần gia Mạc Thành. Kỳ quái, Họa Nguyệt làm sao đột nhiên kích động như vậy? Bạch công tử, xin lỗi không tiếp được, ta phải vào xem.
Nói xong, vội vàng tiến vào buồng nhỏ trên tàu.
Bạch Ngọc Lâu một người đứng tại lan can, cau mày, rơi vào trầm tư.
Đám người Tần gia lên xe ngựa.
Hết thảy bốn chiếc xe ngựa.
Lạc Thanh Chu, Tần nhị tiểu thư, Tống Như Nguyệt, cùng Nam Cung Mỹ Kiêu, Châu nhi Mai nhi, ngồi cùng một cỗ xe ngựa.
Tần đại tiểu thư cùng Bách Linh mấy người chủ động ngồi ở trong xe ngựa phía sau.
Tần Văn Chính và Tần Xuyên mấy người ngồi ở bên trong cỗ xe ngựa thứ ba.
Trong một chiếc xe ngựa cuối cùng là bọn nha hoàn ngồi.
Bốn chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy về nội thành.
Vừa chạy không bao lâu, Tần Vi Mặc không nhịn được hỏi:
- Tỷ... Thanh Chu ca ca, vừa rồi kia là Họa Nguyệt cô nương sao? Ta ở kinh đô thường xuyên nghe người ta nói đến nàng. Ngươi lại thế nào trêu chọc người ta?
Lạc Thanh Chu đáp:
- Ta không có trêu chọc, ta thậm chí đều chưa từng gặp qua nàng, cũng không nói chuyện qua với nàng ta, không tin ngươi hỏi nhạc mẫu đại nhân.
Tống Như Nguyệt liếc mắt nói:
- Để ngươi viết qua loa một bài thơ, ngươi viết hay như vậy làm gì? Khẳng định là người ta nhìn thấy thơ ngươi viết.
Lạc Thanh Chu muốn tranh luận vài câu, nghĩ nghĩ, lại coi như thôi.
Tần Vi Mặc ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Lấy tài hoa của tỷ phu, cho dù là viết một bài qua loa cũng khẳng định là tác phẩm xuất sắc thượng đẳng.
Lập tức lại cố ý hỏi:
- Tỷ phu, người ta vừa rồi gọi ngươi nói chuyện, ngươi làm sao không để ý tới người ta?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Ta lại không biết nàng.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Vị Họa Nguyệt cô nương kia rất nổi danh tại kinh đô, là hoa khôi Thiên Hương các. Rất nhiều văn nhân mặc khách kinh đô đều muốn gặp nàng một lần mà không được, tỷ phu vậy mà từ chối, thật đáng tiếc.
Lạc Thanh Chu biết được nàng cố ý trêu chọc, không có lên tiếng.
Tống Như Nguyệt âm thầm nhớ kỹ ‘Thiên hương các’ cái tên này, quyết định về sau phải rời xa nơi đó.
- Khục... Khụ khụ...
Tần Vi Mặc đang muốn nói chuyện, đột nhiên lại ho khan.
Châu nhi ở một bên cuống quít lấy ra khăn tay, đặt ở trước miệng của nàng.
Trên má Tần Vi Mặc tái nhợt, hiện lên một vòng huyết hồng, thở dốc một hồi mới bình tĩnh trở lại, lấy ra khăn tay, nói khẽ:
- Ta không sao.
Châu nhi ngậm nước mắt nói:
- Tiểu thư, thế nhưng người cũng...
- Châu nhi.
Tần Vi Mặc nhìn nàng một cái.
Châu nhi cắn môi, không có nói tiếp, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy lo lắng nói:
- Vi Mặc, sắc mặt của ngươi rất khó coi, gần đây có phải lại phát bệnh hay không?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Mẫu thân, ta không sao, chỉ ngẫu nhiên ho khan mấy lần.
Châu nhi một bên yên lặng chảy nước mắt.
[ Ở đâu ngẫu nhiên ho khan mấy lần, rõ ràng thường xuyên ho ra máu, gần đây cũng càng ngày càng nghiêm trọng.]
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Nhị tiểu thư, thuốc uống hết rồi à?
Hắn nói thuốc, tự nhiên là thuốc hắn cho.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Còn có một ít, thực sự rất khó chịu mới dùng. Thuốc kia có hiệu quả rất tốt, mỗi lần ăn xong, Vi Mặc cũng cảm giác tốt hơn nhiều.
Lúc này, một mực trầm mặc Nam Cung quận chúa đột nhiên mở miệng nói:
- Trong khoảng thời gian gần đây, Vi Mặc không chỉ có viết sách trông tiệm, còn muốn đi tìm phòng ở mới, vất vả quá nhiều, có đôi khi trắng đêm không ngủ, tháng này đã té xỉu qua hai lần.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức biến sắc, run giọng nói:
- Vi Mặc, ngất xỉu? Làm sao không nói cho mẫu thân?
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Không có chuyện gì, chắc là quá cực khổ, mấy ngày nay ta sẽ đi ngủ sớm.
Tống Như Nguyệt cảm thấy trong lòng nặng nề.
Nàng nào không rõ ràng bệnh tình nữ nhi của mình, rõ ràng càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc ở Mạc Thành, đại phu nói nàng sống không quá một tháng, nhưng nàng vẫn gắng gượng qua, nàng vốn cho rằng có kỳ tích phát sinh, bệnh tình của nữ nhi có thể sẽ tốt hơn, hiện tại xem ra, chỉ là trì hoãn một chút thời gian mà thôi, bệnh vẫn như cũ vẫn còn ở đó.
Không biết lúc nào sẽ...
Vành mắt nàng đỏ lên, âm thanh nghẹn ngào:
- Vi Mặc, phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng vất vả. Lần này chúng ta chuyển nhà tới, chính là vì trị bệnh cho ngươi. Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi nhất định sẽ tìm tới đại phu tốt, giúp ngươi chữa khỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Phụ thân ta tìm ngự y từ trong cung bắt mạch cho Vi Mặc, tình huống không lạc quan. Đại phu vô dụng, các ngươi cần tìm người khác mới được.