- Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì... (*)
(* Vọng nguyệt hoài viễn - Trương Cửu Linh:
Hải thượng sinh minh nguyệt,
Thiên nhai cộng thử thì.
Tình nhân oán dao dạ,
Cánh tịch khởi tương ti (tư).
Diệt chúc liên quang mãn,
Phi y giác lộ ti.
Bất kham doanh thủ tặng,
Hoàn tẩm mộng giai kỳ.
Dịch thơ:
Vầng trăng mọc ở biển khơi,
Cùng chung một lúc góc trời soi chung.
Đêm xa ai đó sầu mong,
Thâu canh ai nhớ, mơ lòng nhớ ai?
Tắt đèn yêu bóng nga soi,
Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.
Khôn đem ánh sáng cho mà,
Ngủ đi trong mộng hoạ là gặp nhau.)
Du thuyền cập bờ.
Nắng chiều đầy trời, sông hoa như lửa.
Trời chiều vẩy xuống bến đò, thiếu nữ yếu đuối một bộ trắng thuần váy áo đang được đám người bảo vệ bắt mắt đứng ở phía trước nhất.
Thiếu niên một bộ nho bào từ trên thuyền đi xuống, đi thẳng tới chỗ nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như có thiên ngôn vạn ngữ.
Nhưng giờ khắc này, lại một câu cũng nói không nên lời.
Thiếu nữ tựa hồ muốn chạy về phía hắn, nhưng nhìn thấy thân ảnh phía sau hắn, lại nhịn được.
Nàng đứng tại chỗ, được nha hoàn đỡ lấy, sắc mặt tái nhợt không máu, trong mắt lại sáng như sao trời.
- Nhị tiểu thư.
Thiếu niên đứng trước mặt của nàng.
- Tỷ phu...
Nàng nhẹ giọng nỉ non, hai con ngươi nhu tình như nước.
Hai người ngưng mắt nhìn nhau, hàm tình thắm thiết, đang muốn nắm chặt tay nhau, một phụ nhân trẻ tuổi đột nhiên đi tới từ sau lưng thiếu niên, nhắc nhở:
- Không thể lại gọi tỷ phu.
Thiếu nữ giật mình, nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng cách đó không xa sau lưng thiếu niên, trầm mặc một chút, khẽ gọi:
- Thanh Chu ca ca.
Cuối cùng, nàng không có vươn tay đặt ở lòng bàn tay của hắn, cũng không nhào vào trong ngực của hắn, cho hắn một nụ hôn nhiệt liệt giống như vô số lần tưởng tượng trong suy nghĩ trước đó.
- Đi thôi, ta mệt rồi.
Tống Như Nguyệt thấy hai người vẫn như cũ đứng ngốc ở đấy, sợ hai người nhịn không được làm ra chuyện gì không hợp lễ nghi, lại sợ con gái lớn sau lưng nhìn xấu hổ, vội vàng thúc giục rời đi.
Tần Văn Chính cũng nói:
- Đi thôi, có lời gì, trở về rồi hãy nói.
Một đoàn người vừa muốn rời đi, trên thuyền đột nhiên truyền đến một tiếng gọi lo lắng mà mềm mại:
- Lạc công tử, chờ một lát!
Một thiếu nữ người mặc váy dài lam nhạt, cầm trong tay một tờ giấy tuyên, mặt mũi tràn đầy lo lắng chạy ra từ trong khoang thuyền, trên chân chỉ mang vớ lưới, ngay cả giày đều chưa kịp mang, thở gấp thở phì phò nói:
- Lạc công tử, Họa Nguyệt có thể nói với ngài mấy câu?
- Họa Nguyệt?
- Hoa khôi Thiên Hương các Kinh đô, Họa Nguyệt cô nương?
Đám người ở bến đò đang xuống thuyền hoặc đang đón tiếp đều là mặt mũi tràn đầy kinh hỉ cùng vẻ mặt kích động, ánh mắt đều đồng loạt nhìn sang.
Thời đại nào đều có đại minh tinh, tại kinh đô, vị Họa Nguyệt cô nương này chính là đại minh tinh.
Cho dù là nữ tử chưa xuất các cũng có rất nhiều người xem nàng là thần tượng.
Thời đại này, gái lầu xanh cũng không phải ai nấy cũng đều bán mình, còn có rất nhiều nghệ nhân nhân khí rất cao.
Người có thể được chọn làm hoa khôi, đều là có tài hoa cùng mị lực tuyệt đối.
Họa Nguyệt ngoại trừ cầm kỳ thư họa đều có tạo nghệ rất cao ra, sẽ còn lên đài khiêu vũ diễn kịch, từng nhiều lần tiến vào yến hội Hoàng gia biểu diễn.
Cho dù trong giới quý tộc, cũng có được nhân khí rất cao.
Lúc này đột nhiên xuất hiện trên du thuyền chỗ bến đò, tự nhiên đưa tới rất nhiều người chú ý và kích động.
Đường Yên Nhi cùng Bạch Ngọc Lâu đang ở lan can ngoài khoang thuyền nói chuyện nghe được tiếng gọi cũng nhanh chóng nhìn sang.
Họa Nguyệt xách theo váy, nắm trong tay lấy một tờ giấy tuyên, không xỏ giày, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn qua trong đám người bên trên bến đò, tựa hồ còn muốn đuổi theo, nhưng bị hai nha hoàn sau lưng kéo lại.
Bến đò quá nhiều người, các nàng cũng không dám để nàng đi lên.
Vị Lạc công tử kia nghe được nàng gọi to, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, cũng bước nhanh rời đi, căn bản không có ý muốn dừng lại.
Họa Nguyệt đứng chỗ bậc thang lên bờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn thân ảnh đang bước nhanh đi xa kia, tựa hồ đang hoài nghi mình vừa rồi có phải kêu quá nhỏ hay không, đối phương không có nghe thấy.
Đường Yên Nhi vội vàng đi tới, hỏi:
- Họa Nguyệt, thế nào?
Họa Nguyệt lấy lại tinh thần, vội vàng nắm lấy tay của nàng hỏi:
- Vị Lạc công tử kia, ngươi có lưu lại địa chỉ hắn không?
Đường Yên Nhi sững sờ nói:
- Vị Lạc công tử kia?
Lập tức kịp phản ứng:
- Ai nha, ngươi nói là vị Lạc công tử Mạc Thành Tần gia kia? Nguy rồi, ta quên, ta vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Bạch công tử.
Họa Nguyệt ngây ra như phỗng.
Bạch Ngọc Lâu vội vàng đi lên chắp tay nói:
- Họa Nguyệt cô nương, tại hạ là Giang Nam Bạch Ngọc Lâu, ngưỡng mộ cô nương đã lâu, tối hôm qua mấy bài thơ tại hạ làm…
- Bạch công tử, ta về trước mang giày.