Đợi đã lâu, không có chờ đến tin nhắn trả lời.
Lạc Thanh Chu lại gửi một câu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta vừa rồi lại đọc lại bài thơ này mấy lần, đột nhiên cảm thấy nó không nên bị người khác nhìn thấy, lại càng không nên đưa cho người khác. Cho nên, ta quyết định ngoại trừ Nguyệt tỷ tỷ, sẽ không viết cho người khác biết 】
【 Nguyệt tỷ tỷ, ngủ ngon 】
Sau một lúc lâu.
Tin nhắn trả lời lại: 【 Ngủ ngon 】.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời đêm thâm thúy, trăng sáng trong sáng.
Thân ảnh xanh nhạt giờ phút này phải chăng còn đứng trên Uyên Ương lâu, nhìn qua bóng đêm xa xa, nghĩ đến chuyện vĩnh viễn cũng nghĩ không hết?
Ban đêm sau này, ai sẽ bồi nàng?
Nàng một người thê thê lãnh lãnh đứng ở nơi đó, mỗi một đêm khuya tối thui, có thể cảm thấy cô độc và khổ sở hay không?
Nhìn qua trăng sáng trên bầu trời, lại nghĩ một hồi, hắn mới trở về đến gian phòng, thần hồn quay về cơ thể.
Ngày thứ hai.
Lúc dùng cơm, Đường Yên Nhi đến hỏi thăm chuyện thi từ.
Lạc Thanh Chu nói cho nàng chỉ viết được vài câu, còn không có nghĩ hoàn chỉnh, hi vọng có thể lại cho hắn thêm mấy ngày thời gian.
Đường Yên Nhi nghe xong cũng không có miễn cưỡng.
Đương nhiên, cũng không có bất cứ hi vọng nào.
Bởi vì tối hôm qua lấy ‘Trăng sáng’ làm đề thi từ, không có một bài nào có thể để cho Họa Nguyệt cô nương tán thưởng.
Cho dù Bạch Ngọc Lâu làm, cũng rất bình thường.
Hai ngày sau.
Du thuyền rốt cục chạy gần tới bến đò ngoài thành kinh đô.
Tần Văn Chính và Tần Xuyên cùng người khác đã tới trước một ngày.
Lúc này đang đợi ở trên bến đò.
Ngoại trừ bọn hắn ra, Tần Vi Mặc nhận được tin tức cũng được Nam Cung Mỹ Kiêu hộ tống từ nội thành chạy đến.
Tần Văn Chính nhìn thấy nàng, nàng đang ho khan, khăn tay tuyết trắng trên tay đã nhuộm đỏ một mảnh.
Gương mặt của nàng càng ngày càng gầy gò, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, thân thể nhìn càng yếu hơn.
Tần Văn Chính gấp ở trong lòng, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Mấy người khuyên nàng tiến vào trong xe ngựa chờ, nàng lại quật cường không chịu đi vào, một bên ho khan, một bên ôn nhu nói:
- Ta hi vọng lúc tỷ phu xuống thuyền, người đầu tiên nhìn thấy là ta, ta cũng muốn người đầu tiên nhìn thấy là hắn...
Thân thể Tần Xuyên cao lớn đứng ở bên cạnh, giúp nàng che dù, che gió, trong lòng âm thầm thở dài.
Châu nhi đỡ thân thể nhu nhược của nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Lúc chạng vạng tối.
Du thuyền trang trí tinh mỹ rốt cục chạy tới bến đò.
Trên thuyền, từng tân khách đang thu dọn đồ đạc, cáo biệt với chủ nhân.
Lạc Thanh Chu cũng mang theo Tần đại tiểu thư mấy người đi xuống lầu, tìm được Đường Yên Nhi, đầu tiên nói lời cảm tạ, sau đó đưa cho nàng một trang giấy, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói:
- Bài thơ hôm nay mới viết ngoáy làm xong, vốn không muốn lấy ra bêu xấu, bất quá đã đáp ứng Đường cô nương, vậy không thể thất tín. Đa tạ Đường cô nương chăm sóc một đường, chờ đi kinh đô, nếu có cơ hội, lại đến nhà nói lời cảm tạ.
Hắn cũng không có nói chuyện lộ phí, nhắc thì đối phương cũng sẽ không cần, ngược lại sẽ thất lễ.
Bài thơ này coi như làm lộ phí đi.
Đường Yên Nhi đang bề bộn nhiều việc, nghe vậy tiếp nhận giấy tuyên, tiện tay giao cho nha hoàn sau lưng, để nàng đưa đến trong phòng, sau đó cười cho hắn một tờ giấy, trên đó viết địa chỉ nàng ở kinh đô.
Bởi vì rất nhiều khách nhân cáo biệt với nàng, nàng chỉ nói một câu đơn giản, liền vội vàng đi ra.
Lạc Thanh Chu không có để ý, ánh mắt nhìn về phía bến tàu xa xa, một chút đã thấy được thân ảnh mảnh mai một bộ váy áo trắng thuần, được nha hoàn đỡ lấy, ôn nhu nhược nhược đứng dưới một cây dù trong đám người.
Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng, không tự giác đi về phía trước một bước.
Thân ảnh tuyết trắng bên cạnh nhìn bến tàu một chút, hơi hơi liếc mắt nhìn về phía hắn.
Sau sân khấu trong sương phòng.
Họa Nguyệt cùng nha hoàn đang thu dọn đồ đạc.
Lúc này, một nha hoàn gõ cửa tiến vào, đem một tấm giấy tuyên để lên bàn, cung kính nói:
- Họa Nguyệt tiểu thư, đây là vị Lạc công tử kia cho tiểu thư nhà ta, nói hôm nay mới làm xong.
Họa Nguyệt nhìn trên bàn một chút, gật đầu nói:
- Tốt, ta đã biết.
Nha hoàn cúi đầu thối lui.
Họa Nguyệt cũng không để ở trong lòng, tiếp tục thu thập mộc đàn, thư hoạ vân vân.
Đợi nàng thu thập xong, du thuyền vừa hay cập bờ.
Nàng lúc này mới có thời gian đi đến trước bàn, cầm lên tấm giấy tuyên trên bàn kia, chuẩn bị nhìn một chút, trực tiếp ném đi.
Ngay cả vị Bạch công tử được vinh danh là một trong bảy đại tài tử Giang Nam trầm tư suy nghĩ làm ra đều không lọt nổi mắt xanh của nàng, huống chi những người khác.
Nhưng khi nàng nhìn thấy câu đầu tiên trên giấy, trái tim đột nhiên nhảy lên một cái, vẻ tùy ý đạm mạc bên trên gương mặt, lập tức trở nên ngưng trọng.