Tiểu Điệp mặc một thân váy áo xanh biếc, từ trong viện đi ra, trên trán có dính mồ hôi, trên gò má non nớt ửng đỏ, không biết vừa rồi đang bận rộn cái gì.
Tống Như Nguyệt nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, đột nhiên hỏi:
- Gần đây có nôn khan, hoặc cảm giác thân thể không quá dễ chịu, không muốn động hay không?
Tiểu Điệp nghe vậy sửng sốt một chút, lắc đầu, cung kính nói:
- Phu nhân, không có.
Tống Như Nguyệt có chút nhíu nhíu mày, nhìn Lạc Thanh Chu bên cạnh một chút, ánh mắt cổ quái, giống như đang hoài nghi cái gì.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi đến gần nàng, thấp giọng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, chúng ta tạm thời không có ý nghĩ muốn sinh em bé.
Tống Như Nguyệt một mặt kinh ngạc, nhìn hắn nói:
- Ta chỉ hỏi một câu, ngươi đã đoán được ta muốn nói gì? Ngươi đối với mấy cái này rất có quen thuộc sao?
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Trên sách đều có.
Tống Như Nguyệt lại nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, không có lại nói tiếp, tiếp tục đi lên phía trước.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, gặp Tiểu Điệp đỏ mặt theo sau lưng, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, thấp giọng nói:
- Tiểu Điệp, muốn không?
Tiểu Điệp đáp.
- Muốn...
Lạc Thanh Chu nói:
- Không, ngươi không muốn.
Tiểu Điệp vểnh vểnh miệng nhỏ:
- Không, nô tỳ muốn...
- Qua hai năm rồi hãy sinh, hiện tại còn quá nhỏ.
- Không, nô tỳ muốn hiện tại.
- Vậy ngươi sinh đi, hiện tại liền sinh, lập tức, lập tức.
- Ô...
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, sau lưng ‘Khụ khụ’ một tiếng.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, Bách Linh lạnh mặt nói:
- Cô gia, đừng câu kết làm bậy liếc mắt đưa tình ở trước mặt mọi người, chú ý ảnh hưởng.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, quay đầu nhìn lại, Tần đại tiểu thư cùng Hạ Thiền đều đang nhìn hắn.
Rất nhanh đi đến chỗ Tần nhị tiểu thư ở.
Nơi này đến cùng gọi là gì, Tần nhị tiểu thư còn không có quyết định ra.
Nhưng Lạc Thanh Chu chắc chắn sẽ không để nàng gọi ‘Hái cúc đông ly’ loại hình này.
Thu nhi và Châu nhi rất nhanh đỡ lấy Tần nhị tiểu thư đi ra từ trong nhà.
Sắc mặt Tần nhị tiểu thư vẫn tái nhợt như cũ, nhưng ánh mắt có thần hơn rất nhiều, hiển nhiên tối hôm qua ngủ một giấc ngon lành.
Mặc dù đã vào thu, thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Tần nhị tiểu thư ngoại trừ bên trong mặc một bộ váy dài trắng thuần ra, bên ngoài còn choàng thêm một kiện áo choàng mềm mại trắng tinh, thân thể yếu đuối gầy gò được bao phủ ở bên trong, càng nhìn càng làm lòng người thương tiếc.
- Mẫu thân, tỷ tỷ, Thanh Chu ca ca.
m thanh nàng ôn nhu, lần lượt chào hỏi, sau đó cười nói:
- Mấy tháng không thấy, Tiểu Điệp càng thêm đáng yêu, Bách Linh và Hạ Thiền cũng thế.
Tống Như Nguyệt đau lòng, đi qua tự mình đỡ nàng, nói:
- Đi thôi, phụ thân ngươi đã mướn xe ngựa, đang ở ngoài cửa chờ lấy. Mỹ Kiêu cũng tới, đều chờ ở bên ngoài. Hôm nay chúng ta đi Kim Thiền tự, để vị cao tăng kia trị bệnh cho ngươi.
Tần Vi Mặc mỉm cười, mắt ngọc mày ngài:
- Vừa hay, người một nhà chúng ta có thể cùng đi lên núi du ngoạn một phen.
Sau đó lại quay đầu nói:
- Tỷ phu, nghe nói bên ngoài Kim Thiền tự có một tường bích, mỗi văn nhân mặc khách đi đến đều có thể đề tự ở phía trên, thi từ ca phú đều có thể.
- Nếu có tác phẩm tốt, tăng nhân bên trong Kim Thiền tự sẽ lấy mặt tường đi, bỏ vào trong chùa, sau đó lại một lần nữa đem một mặt tường mới ra ngoài.
- Nghe nói thời kỳ tiên đế, đại tài tử Nam Sơn Cư Sĩ có một bộ tác phẩm ở lại nơi đó, mỗi du khách đến đó đều sẽ đi thưởng thức một phen. Nghe nói những người nhìn tác phẩm của Nam Sơn Cư Sĩ đều sẽ sinh ra các loại cảm ngộ. Tỷ phu, đến lúc đó ngươi cũng có thể làm ra một tác phẩm lên đó, nói không chừng sẽ giống như Nam Sơn Cư Sĩ, lưu truyền thiên cổ.
Tống Như Nguyệt bên cạnh lập tức ‘Khụ khụ’ một tiếng, nhắc nhở:
- Còn tỷ phu! Còn chưa có tỉnh ngủ?
Tần Vi Mặc giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, thè lưỡi, thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca...
Lạc Thanh Chu đang chăm chú tự hỏi nên dùng phương pháp gì mời vị cao tăng kia đi ra, nghe vậy thuận miệng nói:
- Không sao đâu, nhị tiểu thư kêu cái gì đều có thể.
Vừa nghe lời này, không khí đột nhiên an tĩnh.
Ánh mắt của mấy người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Trong đầu Lạc Thanh Chu đang phát hình các loại kinh thư, nhìn hoa cả mắt, lại đi về phía trước mấy bước mới phát hiện tất cả mọi người đang đứng tại chỗ, ngẩn người, khó hiểu hỏi.
- Thế nào?
…
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Ngoài cửa lớn, xe ngựa đã chờ lâu.
Nam Cung quận chúa mặc một bộ váy dài màu tím đang tắm rửa ánh mặt trời mới mọc màu vàng kim, chắp hai tay sau lưng, cao gầy tịnh lệ đứng bên cạnh cửa chính, nhìn một pho tượng hươu đá ngẩn người.
Nghe được âm thanh mới tỉnh lại.
Tống Như Nguyệt đỡ Tần nhị tiểu thư đi xuống bậc thang, mặt mũi tràn đầy cảm kích nói:
- Mỹ Kiêu, làm phiền ngươi.