Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 875 - Chương 875: Lưu Truyền Thiên Cổ (2)

Chương 875: Lưu truyền thiên cổ (2) Chương 875: Lưu truyền thiên cổ (2)

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạt một tiếng, nói:

- Dì, không cần khách khí với ta. Các ngươi mới tới kinh thành, chưa quen thuộc đường đi, ta mang các ngươi đi là phải. Vừa hay, ta cũng có thể thừa cơ ra ngoài du ngoạn một phen.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Mẫu thân, Mỹ Kiêu tỷ đã bị quận vương gia cấm túc nhiều ngày, nếu không phải các người đến, nàng còn không có cách nào đi ra đây.

Tống Như Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

- Vì sao cấm túc?

Trên mặt Tần nhị tiểu thư mang ý cười, không có trả lời.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng, nói:

- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, chuyện bé xé ra to. Đi thôi, Vi Mặc, ta dìu ngươi đi lên.

Tống Như Nguyệt thấy nàng không muốn nói, cũng không có hỏi nhiều nữa.

Hai người một trái một phải đỡ Tần nhị tiểu thư lên xe ngựa.

Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp, đi theo đằng sau Tần nhị ca, chuẩn bị đi lên xe ngựa phía sau, Tần nhị tiểu thư đột nhiên từ cửa sổ thò đầu ra đến, nhẹ giọng hô:

- Tỷ phu, đi lên, ngồi ở đây.

Trong xe đột nhiên lại truyền đến tiếng Tống Như Nguyệt răn dạy:

- Còn gọi tỷ phu!

Tần nhị tiểu thư lập tức lại đổi giọng:

- Thanh Chu ca ca, tới đây.

Lạc Thanh Chu đang do dự, Tần nhị ca trực tiếp đẩy hắn đi qua, cười nói:

- Thanh Chu, đi ngồi cùng Vi Mặc một chỗ đi, nói chuyện với nàng, giải sầu.

Lạc Thanh Chu đành phải quay đầu nói:

- Tiểu Điệp, vậy ngươi cùng Thu nhi ngồi đằng sau đi, ngồi cùng Bách Linh các nàng một chỗ.

Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, cùng Thu nhi Châu nhi đều ngồi ở trong một chiếc xe ngựa phía sau nhất.

Lạc Thanh Chu lên xe ngựa, tiến vào toa xe, ngồi xuống bên cạnh Tần nhị tiểu thư, cúi đầu, nhìn không chớp mắt.

Nói thật, hắn thật không muốn ngồi một toa xe cùng các nàng.

Nếu như chỉ có Tần nhị tiểu thư và nha hoàn, không quan trọng, mấu chốt là còn có nhạc mẫu đại nhân cùng quận chúa ‘Thiên Đao rửa nhục’.

Ngồi đối diện các nàng, bị các nàng nhìn chằm chằm, luôn cảm giác có chút không được tự nhiên.

Tần nhị tiểu thư đột nhiên lại từ cửa sổ thò đầu ra, nhẹ giọng hô:

- Tỷ tỷ, nơi này còn có thể ngồi thêm một người, tỷ cũng tới đây.

Tần Khiêm Gia đang muốn nói chuyện, nàng lại nói:

- Tỷ tỷ, Vi Mặc nhớ ngươi, muốn nói chuyện với ngươi.

Bách Linh vội nói:

- Tiểu thư, đi thôi, đi trò chuyện cùng nhị tiểu thư.

Tần Khiêm Gia không có lại nói tiếp, đi tới trước chiếc xe ngựa thứ nhất.

Mai nhi vội vàng đi ra bên ngoài, kéo nàng lên, dìu vào trong xe.

Trong xe, Nam Cung Mỹ Kiêu cùng Tống Như Nguyệt ngồi ở bên trái, Mai nhi cũng ngồi ở bên trái, Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư ngồi ở bên phải.

Ở giữa có bàn trà bạch ngọc hẹp dài, trên nền xe có phủ tấm thảm mềm mại.

Tần Vi Mặc vội vàng chỉ vào bên cạnh nói:

- Tỷ tỷ, ngồi ở đây.

Tần Khiêm Gia đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Tống Như Nguyệt ngồi ở đối diện cũng có chút nhíu nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn về người nào đó.

Nếu ngồi như thế, người nào đó chẳng phải sẽ ngồi ở giữa, bên trái là tỷ tỷ, bên phải là muội muội?

Nàng trừng nhị khuê nữ nhà mình một chút, nha đầu này có phải cố ý hay không?

Lạc Thanh Chu kịp phản ứng, vội vàng đứng lên nói:

- Đại tiểu thư, ngươi ngồi ở đây đi.

Tần Khiêm Gia không có ngồi, mà đi đến chỗ bên cạnh Mai nhi ngồi xuống.

Mai nhi bất đắc dĩ, đành phải ngồi ở chỗ ngồi bên phải.

Lạc Thanh Chu lúc này mới ngồi xuống.

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Tỷ tỷ, Hạ Thiền còn tốt chứ?

Vừa nghe lời này, những người khác trong xe đều cảm thấy có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, làm sao đột nhiên hỏi Hạ Thiền?

Tần Khiêm Gia thản nhiên nói:

- Còn tốt.

Tần Vi Mặc nói:

- Nghe Thu nhi nói, Hạ Thiền hiện tại thường hay nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng sẽ còn nói vài lời, thật sao?

Tần Khiêm Gia không có trả lời, ánh mắt nhìn về người nào đó đối diện.

Tần Vi Mặc đột nhiên quay đầu cười nói:

- Thanh Chu ca ca, Hạ Thiền có phải nói chuyện với ngươi hay không? Còn giúp ngươi mài mực?

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút.

Quả nhiên, Thu nhi là gian tế.

Hắn một mặt bình tĩnh nói:

- Ta cũng không biết. Còn mài mực, lúc ấy Thu nhi cùng Tiểu Điệp đều không ở đó, vừa hay nàng có thời gian, ta liền để nàng hỗ trợ.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Thanh Chu ca ca thật lợi hại, Vi Mặc nhớ kỹ, tay Hạ Thiền, giống như chỉ cầm kiếm, không nghĩ tới lại còn sẽ giúp Thanh Chu ca ca mài mực.

Tống Như Nguyệt bất thình lình xen vào một câu:

- Nha đầu kia sẽ còn trồng hoa.

Tần Vi Mặc nghi ngờ.

- Trồng hoa?

Tống Như Nguyệt cũng đầy mặt khó hiểu nói:

- Đoạn thời gian trước, nàng thường xuyên đi chỗ ta nơi đó, cùng một chỗ với đôi tiểu huynh muội kia, trồng hoa cho ta. Ta hỏi nàng tại sao muốn trồng hoa, nàng nói nàng muốn kiếm tiền. Ta hỏi nàng kiếm tiền làm gì? Nàng không trả lời. Ta cho nàng tiền, nàng cũng không cần, nàng muốn trồng hoa kiếm tiền. Cho nên mỗi tháng khi ta phát tiền cho đôi tiểu huynh muội kia, cũng sẽ phát cho nàng một chút.

Bình Luận (0)
Comment