Tần Vi Mặc nghe xong, lông mày tinh tế có chút nhíu lên, rơi vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi:
- Mẫu thân, đôi tiểu huynh muội kia đâu?
Tống Như Nguyệt nói:
- Bọn hắn không nguyện ý rời khỏi Mạc Thành, sợ phụ mẫu bọn hắn sau khi trở về tìm không thấy bọn hắn, cho nên ta để Nhị thẩm ngươi mang bọn hắn về nhà.
Tần Vi Mặc lại suy tư một hồi, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Tỷ phu, ngươi có phải tìm Hạ Thiền mượn tiền hay không?
Nàng đột nhiên nhớ, lúc trước tỷ phu tìm nàng mượn tiền, rất có thể trước hết nhất tìm Hạ Thiền, Hạ Thiền nơi đó không có, mới tìm nàng.
Lạc Thanh Chu thấy tất cả mọi người nhìn của mình, vội vàng nói:
- Vay tiền? Không có, ta tìm nàng vay tiền làm gì?
- Thật không có sao?
Tần Vi Mặc lại hỏi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thật không có.
Tống Như Nguyệt nói:
- Hắn cả ngày ở trong nhà đọc sách, nào có chỗ gì cần dùng tiền. Nếu hắn cần, trực tiếp tìm chúng ta xin là được, nào sẽ đi tìm Hạ Thiền.
Tần Vi Mặc không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu cũng rơi vào trầm tư, trong đầu bắt đầu hiện lên một loạt chuyện liên tiếp lúc trước.
Hắn tìm Thiền Thiền vay tiền.
Thiền Thiền đem tất cả tiền cho hắn.
Hắn nhận, nhưng không đủ, lại đi tìm nhị tiểu thư vay tiền.
Thiền Thiền đột nhiên một ngày nào đó, bắt đầu đến vườn hoa trồng hoa.
Nàng muốn kiếm tiền.
Tại sao nàng muốn kiếm tiền?
Nàng không cần lo ăn uống, bình thường cái gì đều không mua, cũng chưa từng một mình đi ra ngoài.
Nàng căn bản cũng không có chỗ tiêu tiền.
Dù là mứt quả nàng thích ăn, cũng chưa từng một mình ra ngoài mua qua.
Đáp án, vô cùng sống động…
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên dâng lên một trận đau đớn.
Xe ngựa ra khỏi thành, hướng về Ngọa Phật sơn ở phía đông hơn mười dặm đường, chạy tới.
Kim Thiền tự tọa lạc bên trên Ngọa Phật sơn.
Cơ hồ mỗi ngày đều có du khách và khách hành hương nối liền không dứt.
Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua người đi đường ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm, hỏi:
- Mỹ Kiêu, Kim Thiền tự có phải rất nổi danh kinh đô hay không? Quận vương gia đi, bọn hắn cũng không nể mặt?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, thở dài một hơi nói:
- Bảng hiệu kim quang trên điện Kim Thiền tự là tiên đế tự mình viết. Bên trong có hai tượng Phật, là được Đậu Thái hậu ban tặng.
- Nghe nói phương trượng Ninh Viễn đại sư bên trong đã sống năm trăm năm, lúc tiền triều đã từng thi pháp, cứu được mấy vạn nạn dân, bao gồm cả Hoàng gia lúc trước.
- Tại kinh đô, cơ hồ tất cả bách tính, chỉ cần bị nghi nan tạp chứng không có cách nào chữa trị, hoặc có tâm nguyện khác đều nguyện ý đi Kim Thiền tự dâng hương cầu nguyện. Nghe nói rất linh.
- Cho nên dì, lần trước phụ thân ta đi, phương trượng cũng không có nhìn thấy, nhưng không dám phát cáu hay bực bội gì. Phụ thân ta nói, lúc trước khi tai nạn đến, cho dù Thánh thượng đi cầu nguyện đều rất cung kính.
Tống Như Nguyệt nghe hãi hùng khiếp vía, trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng:
- Kia... Vậy chúng ta nên làm cái gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu không dám nói thật, sợ nàng càng tuyệt vọng hơn.
Đừng nói vị cao tăng Ngộ Không đại sư đang bế quan kia, cho dù phương trượng Kim Thiền tự và mười đại trưởng lão, bọn hắn có khả năng đều không gặp được, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy người chủ trì hoặc trưởng lão tiếp khách bên ngoài chùa mà thôi, hơn nữa còn muốn nhìn vận khí.
- Dì, thử một chút đi. Thực sự không được, chúng ta lại nghĩ những biện pháp khác.
Nàng chỉ có thể thuyết phục như thế.
Tống Như Nguyệt chán nản nói:
- Những biện pháp khác, nếu quả thật có biện pháp khác, chúng ta cũng không trở thành...
Nàng không dám tiếp tục nói nữa, cũng không dám nhìn nữ nhi mình.
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Mẫu thân, không có chuyện gì. Cho dù không gặp được vị cao tăng kia, cũng không có quan hệ, chúng ta coi như người một nhà ra du ngoạn.
- Trong lòng Vi Mặc thật ra rất vui vẻ, người một nhà có thể đi chơi, Vi Mặc đã rất thỏa mãn. Còn chuyện khác, nếu như số mệnh đã chú định, vậy liền thuận theo tự nhiên đi.
- Vi Mặc đã sớm nghĩ thông suốt, trân quý hiện tại, trân quý người bên cạnh, mới là quan trọng nhất.
Trong lòng Tống Như Nguyệt chua sót, hai mắt đỏ ngầu.
Trong xe, không khí ngột ngạt, rơi vào trầm mặc.
Tần Vi Mặc đột nhiên quay đầu cười nói:
- Tỷ phu, bụng của ngươi có nhiều cố sự như vậy, có thể kể chuyện xưa cho chúng ta đỡ buồn hay không?
Lạc Thanh Chu thấy tất cả mọi người nhìn mình, suy nghĩ một chút, nói:
- Truyện cười có thể chứ?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Đương nhiên có thể. Tỷ phu nếu có thể chọc tỷ tỷ cười...
Tống Như Nguyệt đột nhiên ngắt lời hắn:
- Tỷ phu tỷ phu! Ai là tỷ phu ngươi?
Ý cười Tần Vi Mặc hơi cương, cúi đầu nói:
- Thanh Chu ca ca...
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Vậy ta bắt đầu.
Lập tức, nói.
【 Có tên hòa thượng, danh hào Vô Đạo Thiền.
Hắn trên danh nghĩa là thiền sư, trên thực tế không có học thức, toàn bộ nhờ hai người phục vụ thay hắn trả lời.