- Con mẹ ngươi... Sư... Sư thúc...
Hòa thượng trung niên nhìn lại, vẻ giận dữ trên mặt lập tức cứng ngắc, cuống quít đứng lên, mặt mũi tràn đầy lấy lòng nói:
- Sư thúc, lão nhân gia ngài làm sao tự mình đi ra rồi?
Một lão tăng người mặc áo bào xám, dáng người cao gầy, lông mày hoa râm, đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vách tường trước mặt, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ ngưng trọng.
Từ ngưng trọng rất nhanh lại biến thành chấn kinh, lập tức, lại biến thành suy tư.
- Sư thúc, ngài...
- Ba!
Hòa thượng trung niên mới vừa đi tới chỗ gần, lão tăng mặt mũi hiền lành đột nhiên lại hung hăng đánh một bàn tay đánh hắn bay ra ngoài, tức phẫn nộ quát:
- Đồ thứ ngu xuẩn! Nếu lão tử không ra, ngươi đã hủy đi trân bảo hiếm thấy chùa ta muốn lưu truyền thiên cổ rồi! Quay lại đây, nâng mặt tường này lên, mau mau đưa đến trên núi!
Hòa thượng trung niên bị đánh mắt nổ đom đóm, cũng không dám có chút nửa điểm bất kính, cuống quít từ dưới đất nhảy dựng lên, trong vẻ mặt trợn mắt hốc mồm của mọi người, đi đến trước vách đá, gầm nhẹ một tiếng, lại trực tiếp rút bức tường kia từ dưới đất lên, vác ở trên bờ vai.
Ánh mắt lão tăng lưu luyến không rời khỏi ba bài thơ bên trên vách tường, lập tức đi đến trước người thiếu niên, chắp tay trước ngực, đê mi thuận nhãn, mặt mũi tràn đầy cung kính nói:
- Vị công tử này, nếu có thuận tiện, còn xin theo bần tăng lên núi. Bần tăng có vài vấn đề muốn thỉnh giáo công tử.
Nói xong, lại cúi đầu, khẩn cầu thật sâu.
Cổ thụ cao thâm, gió mát nhè nhẹ.
Hòa thượng trung niên tính khí nóng nảy, vai nâng vách tường, đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu cùng lão tăng tự xưng ‘Tuệ Minh’ kia sóng vai mà đi, theo ở phía sau.
Tần Văn Chính và đám người Tần gia im lặng đi ở phía sau cùng.
Tuệ Minh khen:
- Lạc công tử đại tài, ba bài thơ nhìn đơn giản mộc mạc, từ ngữ tự nhiên trau chuốt, lại giàu tính phật lý tinh diệu. Lạc công tử tuổi còn trẻ, đã có thể có ngộ tính như vậy, thật đáng mừng.
Lạc Thanh Chu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng:
- Tuệ Minh đại sư, hôm nay chúng ta đến quý tự, kì thực là có một chuyện muốn nhờ.
Tuệ Minh chắp tay trước ngực, nói:
- Nếu là vì chữa bệnh cho vị nữ thí chủ sau lưng mà đến, Lạc công tử, thực sự thật có lỗi, bần tăng cũng bất lực.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:
- Tuệ Minh đại sư, quý tự có một cao tăng tên gọi Ngộ Không?
- Ngộ Không?
Tuệ Minh nghe vậy giật mình, lập tức lắc đầu nói:
- Lạc công tử, bỉ tự cũng không có người này.
Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt mở miệng nói:
- Phụ thân ta nói có, chính là có. Có lẽ hắn không đủ tư cách, chờ một lúc ngươi trực tiếp tìm những trưởng lão hoặc phương trượng hỏi là được.
- A Di Đà Phật, trưởng lão bỉ tự chưa từng gặp khách. Còn phương trượng, ngay cả bần tăng cũng đã lâu không gặp.
Tuệ Minh lễ phép đáp.
Một đoàn người đi vào bậc thang, từng bước mà lên.
Hòa thượng to lớn và hòa thượng trẻ tuổi trông coi trên bậc thang nhìn thấy bọn hắn đi mà trở về, hơn nữa còn mang theo vách tường, mặt mũi tràn đầy giật mình, vội vàng cung kính nói:
- Tĩnh Tâm sư huynh, Tuệ Minh sư thúc.
Tĩnh Tâm đang khiêng vách tường cũng không để ý tới bọn hắn.
Tuệ Minh nhẹ nhàng nói:
- Ta mang mấy vị khách quý đi lên, hôm nay danh ngạch đã đủ, cũng không cần lại để cho người đi lên.
Hai tên hòa thượng vội vàng đáp:
- Vâng, sư thúc.
Một đoàn người đi qua mặt hai người.
Lúc Tống Như Nguyệt đi qua, vênh vang đắc ý lườm bọn hắn một chút, cái cằm hướng lên:
- Hừ!
Lạc Thanh Chu suy tư một hồi, nói:
- Tuệ Minh đại sư, phương trượng như thế nào mới chịu gặp khách?
Tuệ Minh thở dài một hơi, nói:
- Lạc công tử, chết sống có số, giàu có nhờ trời, ngươi cần gì phải cưỡng cầu.
Lạc Thanh Chu rất muốn nói một câu ‘Mệnh ta do ta không do trời’, lại cảm thấy quá tiên hiệp nghịch thiên mà đi, mà rất có thể sẽ bị vị lão tăng tin trời tin phật tổ này cho một quyền đánh bay ra ngoài, huống hồ hắn hôm nay là vì chữa bệnh cho nhị tiểu thư mà đến.
Trầm mặc một chút, hắn nói:
- Hết sức nỗ lực, không thẹn với lương tâm.
Lại nói:
- Đại sư, cứu người một mạng, còn hơn xây bảy tòa tháp, làm trăm phật tự, không bằng cứu sống một người. Còn xin để chúng ta gặp phương trượng đại sư một lần.
Tuệ Minh nghe vậy ánh mắt ba động, miệng thì thào:
- Cứu người một mạng, còn hơn xây bảy toà tháp, làm trăm phật tự, không bằng cứu sống một người...
Lập tức lại nói:
- Lạc công tử nói lời này, từ đâu mà đến?
Lạc Thanh Chu đáp.
- Tùy tâm mà nói.
Tuệ Minh trầm mặc một chút, đang muốn nói chuyện, trong rừng cây bên cạnh đột nhiên có một tên hòa thượng vai khiêng gậy gỗ đi tới, hỏi:
- Thí chủ đi trên đường có nói tới 【 Người có cái gì, phật không nam bắc; pháp không cao thấp, chỉ có bình đẳng 】, bần tăng một đường suy nghĩ, thu hoạch rất nhiều.