- Sư phụ thường nói ta làm việc dễ kích động cùng vội vàng xao động, tâm không bình tĩnh, thí chủ có thể giải hoặc cho bần tăng, tâm như thế nào bình tĩnh? Nếu giống như trước đó, dùng cố sự mà nói, tự nhiên tốt nhất.
Tuệ Minh nhìn hắn một cái, giới thiệu:
- A Di Đà Phật, Lạc công tử, đây là sư đệ của bần tăng, Tuệ Nhân.
Tuệ Nhân chắp tay hành lễ:
- Sư huynh, không nghĩ tới ngươi tự mình ra nghênh tiếp khách quý.
Tuệ Minh cười nói:
- Lạc công tử tài hoa trùng thiên, Phật quang lấp lánh, ta nào dám lãnh đạm. Ngươi vừa rồi nói câu nói kia, nhớ kỹ trở về viết xuống.
Tuệ Nhân cúi đầu đáp ứng một tiếng, lại nói:
- Lạc công tử có thể giúp bần tăng giải hoặc?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tuệ Nhân đại sư, có thể nói cho ta phương trượng ở đâu hay không?
Tuệ Nhân cũng không do dự, nói:
- Đương nhiên có thể.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Tâm bình tĩnh, đại khái có thể dùng năm từ khái quát. Tùy thời điểm, tùy tâm, tùy cơ, tùy duyên, tuỳ hỉ.
Tuệ Nhân lập tức hỏi: - Như thế nào là tùy thời điểm, tùy tâm, tùy cơ, tùy duyên, tùy hỉ? Bần tăng ngu dốt, Lạc công tử có thể dùng cố sự như ở trên đường trước kia giải hoặc?
Tuệ Minh và đám người Tần gia đều dừng bước, nín thở ngưng thần nhìn hắn.
Hai con ngươi Tần Vi Mặc sáng lấp lánh nhìn hắn, trên hai má tái nhợt lúc đầu nhiễm lên hai vết đỏ ửng.
Giờ khắc này, trong mắt của nàng, trong lòng của nàng, hắn chính là phật của nàng, hắn không gì làm không được.
Lạc Thanh Chu trầm tư một lát, giảng đạo:
- Tiết trời đầu hạ, bãi cỏ trong tự viện khô héo một mảng lớn, rất khó coi, tiểu hòa thượng nhìn không được, nói với sư phó, sư phó nhanh đi gieo giống đi.
Sư phụ nói:
- Không nóng nảy, tùy thời điểm.
- Hạt giống tới tay, sư phó bảo tiểu hòa thượng đi gieo, không ngờ một trận gió nổi lên, vung xuống không ít, cũng bị thổi đi không ít, tiểu hòa thượng sốt ruột nói với sư phó, ‘sư phó, thật nhiều hạt giống đều bị thổi bay’.
- Sư phó nói: ‘Không quan hệ, thổi đi cũng là hạt trống không, vung xuống cũng không nảy được mầm, tùy tính’.
- Vừa vung xong hạt giống, lúc này có mấy con chim nhỏ bay tới đứng trên đất kiếm ăn một trận, tiểu hòa thượng vội vã chạy đến đuổi chim nhỏ bay đi, sau đó báo cáo với sư phó nói: ‘Nguy rồi, hạt giống đều bị chim chóc ăn’.
- Sư phó nói, gấp cái gì, hạt giống của chúng ta nhiều nữa đây, ăn không hết, tùy cơ.
- Nửa đêm mưa to gió lớn một trận, tiểu hòa thượng đi vào gian phòng sư phó, mang theo tiếng khóc nức nở nói với sư phó: ‘Lần này xong hết rồi, hạt giống đều bị nước mưa cuốn đi’.
- Sư phó đáp: Cuốn liền cuốn đi thôi, trôi tới đâu đều có thể nảy mầm, tùy duyên.
- Mấy ngày trôi qua, trên mặt đất ngày xưa trụi lủi mọc ra rất nhiều cây xanh mới, ngay cả địa phương không có gieo hạt cũng có mầm nhỏ thò đầu ra.
- Tiểu hòa thượng cao hứng nói, ‘sư phụ mau đến xem nơi đó, đều đang mọc mầm’.
- Sư phó vẫn như cũ bình tĩnh như trước nói: Hẳn là như vậy, tuỳ hỉ!
Kể xong cố sự, trên bậc thang lập tức yên tĩnh im ắng.
Sau một lúc lâu, Tuệ Minh mới nói:
- Cố sự thật hay. Tuệ Nhân, ngươi nghe hiểu không?
Tuệ Nhân chắp tay trước ngực, khom người nói:
- Đa tạ Lạc công tử, bần tăng đã ngộ một chút.
Lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Phương trượng đang ngồi thiền ở sen động hậu sơn, bất quá phương trượng đã hơn mười năm chưa từng gặp qua người ngoài.
Dứt lời, lại cúi đầu ‘A Di Đà Phật’ một tiếng, quay người mà đi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc, tiếp tục đi theo Tuệ Minh lên núi.
Đi vào cửa lớn chùa chiền, Tuệ Minh đột nhiên quay đầu nói:
- Lạc công tử là người vô cùng có tuệ căn, trời sinh hữu duyên với phật ta. Trong mắt công tử lấp lánh Phật quang, trong lòng có tượng Phật ngồi ngay ngắn, không biết có thể nguyện ý...
- Ừm?
Hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người đánh tới.
Lập tức, từng đạo sát khí từ phía sau thâm trầm lao thẳng mà đến.
Hắn ta quay đầu nhìn lại, sau lưng có thật nhiều nữ thí chủ mỹ mạo như tiên, hai con ngươi đang đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hắn, bao gồm cả thiếu nữ ốm yếu kia.
- Lạc công tử, các vị thí chủ, mời.
Hắn ta dừng lại lời vừa mới nói, mang theo một đoàn người tiến vào cửa chùa.
Đi vào một tòa đại điện vàng son lộng lẫy.
Hắn ta vừa muốn mang theo đám người đi vào bái Phật dâng hương, Lạc Thanh Chu đột nhiên đứng ở trước cửa, nhìn về phía bên trên song cửa sổ bên cạnh hành lang, chỗ treo bức họa Phật Tổ độ sinh.
Mỗi bản vẽ đều không giống nhau, phía trên đều viết thơ phật gia, lại xưng phật kệ.
Bên trên bản vẽ thứ nhất viết:
- Thiên Sơn cùng nhất nguyệt, vạn hộ tất cả đều xuân. Ngàn sông có Thủy Thiên Giang nguyệt, vạn dặm không mây vạn dặm trời.
Bên trên bức thứ hai viết:
- Ngàn năm trên đá cổ nhân tung, vạn trượng thạch đài một chút không. Trăng sáng chiếu thường xuyên trong sáng, không nhọc tìm lấy hỏi tây đông.