Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 884 - Chương 884: Cùng Đại Sư Nói Phật, Phật Kệ: Thân Là Cây Bồ Đề! (1)

Chương 884: Cùng đại sư nói phật, phật kệ: Thân là cây bồ đề! (1) Chương 884: Cùng đại sư nói phật, phật kệ: Thân là cây bồ đề! (1)

Tuệ Minh thấy hắn đang nhìn chăm chú, không có quấy rầy.

Đợi sau khi hắn xem xong, mới cười nói:

- Ba bài trước kia của Lạc công tử không chênh lệch khi so với mấy bài này, cũng có thể viết lên trên, treo lên này chỗ.

Lạc Thanh Chu đột nhiên chắp tay nói:

- Tuệ Minh đại sư, nếu như ta có thể lại viết mấy bài còn tốt hơn những phật kệ này, có thể để chúng ta gặp phương trượng đại sư một lần hay không?

Tuệ Minh đang muốn nói chuyện, bên trên hành lang bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh:

- Khẩu khí thật lớn!

Đám người quay đầu nhìn lại, một người trung niên mặc cẩm bào màu trắng, khí độ bất phàm đi qua.

Sau lưng hắn có một nam một nữ đi theo, eo đeo bảo kiếm, giống như là hộ vệ.

Nam tử trung niên đi tới, đánh giá đám người Tần gia một chút, đợi nhìn thấy Tần nhị tiểu thư ốm yếu, có chút nhíu nhíu mày, đợi nhìn thấy Tần đại tiểu thư mang theo mạng che mặt, có chút ngơ ngác, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu niên trước mặt đứng chung với Tuệ Minh đại sư, cười lạnh nói:

- Ngươi vừa rồi nói, ngươi có thể viết mấy bài còn tốt hơn so với mấy bài thơ phật phía trên? Xin hỏi công tử tên gì? Cho dù người xếp hạng thứ nhất trong Giang Nam bảy đại tài tử, Liễu Tam Suy tính cách tùy tiện không bị trói buộc cũng không dám ăn nói cuồng ngôn như vậy? Ngươi cũng biết, mấy bài thơ phía trên là người phương nào làm?

Lạc Thanh Chu nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Tuệ Minh:

- Tuệ Minh đại sư, nếu như tại hạ có thể làm ra, đại sư có đồng ý thỉnh cầu của tại hạ?

Tuệ Minh cười khổ một tiếng, nói:

- Lạc công tử, rất xin lỗi, phương trượng thật sự...

- Tuệ Minh đại sư.

Nam tử trung niên ngắt lời hắn, nói:

- Để hắn làm đi. Nếu hắn thật sự có thể làm ra phật kệ còn tốt hơn mấy bài phía trên này, ta tin tưởng phương trượng đại sư sẽ nguyện ý gặp hắn. Nếu hắn chỉ nói khoác lác, trực tiếp đuổi ra.

Tuệ Minh nhìn hắn một cái, thở dài một hơi, nói:

- Lạc công tử, ngươi có thể thử một lần, bất quá, bần tăng cũng không thể cam đoan phương trượng sẽ ra ngoài gặp ngươi.

- Cầm giấy, mài mực.

Nam tử trung niên đột nhiên nói.

Nữ tử người mặc trang phục hộ vệ sau lưng lập tức đi tới, trong tay lóe lên ánh sáng, lấy ra bút mực giấy nghiên.

Lập tức đi tới một cái bàn đá, đặt ở bên trên hành lang.

Nữ tử mở ra giấy tuyên, bắt đầu mài mực.

Nam tử trung niên nhìn thiếu niên thư sinh trước mặt nói:

- Viết đi, ta ngược lại thật muốn nhìn, ngươi có mấy phần bản sự, dám khẩu xuất cuồng ngôn ở trong thánh địa phật môn.

Lạc Thanh Chu nhìn hắn một cái, cũng không trả lời, hơi chút trầm ngâm, cầm bút lên, cúi đầu viết.

Tần nhị tiểu thư đi vào phía sau hắn, cúi đầu ngưng mắt nhìn.

Nam tử trung niên đối diện cũng ngưng mắt nhìn.

Tuệ Minh biết thiếu niên này lợi hại, cho nên trong lòng mang theo càng nhiều mong đợi hơn.

Trên hành lang bên ngoài Phật điện lúc này lặng ngắt như tờ.

Tần nhị tiểu thư thấp giọng đọc.

- Không niệm, niệm là chánh, Có niệm, niệm là tà. Có không đều chẳng quản. Ngự mãi bạch ngưu xa..

Vừa nhìn thấy bài thứ nhất, gương mặt nam tử trung niên lập tức trở nên ngưng trọng lên.

- Không thấy một pháp tức Như Lai. Nên được gọi là Quán Tự Tại. Ngộ rồi thì nghiệp chướng xưa nay vốn là không. Chưa ngộ thì nợ xưa đành phải trả.

Nhìn thấy bài thứ hai, trên mặt Tuệ Minh xông lên một tia màu máu.

- Có tướng có chuyện đều vì vọng. Vô hình không họa liệt nửa người. Đường đời dày đặc cần chi chấp, một đạo hàn quang sáng thái hư.

Đọc đến bài thứ ba, tăng nhân bên trong Phật điện đều đi ra, vểnh tai lắng nghe.

- Nghe thấy vô tướng lý, mắt nhìn vô tướng sắc. Mũi ngửi vô tướng hương, lưỡi nếm vô tướng vị. Thân mang vô tướng y, ý theo vô tướng...

Đợi niệm đến bài thứ tư, tất cả tăng nhân cùng tân khách bên trong Phật điện đều vây quanh.

Hành lang, trái phải, trên dưới đều đứng đầy người, nhưng như cũ yên tĩnh im ắng, ngay cả âm thanh gõ mõ bên trong bảo điện đều dừng lại, chỉ có âm thanh hơi run của thiếu nữ nhu nhược yếu ớt vang lên bên trên hành lang.

Nam tử trung niên người mặc cẩm bào khí độ bất phàm và Tuệ Minh bên cạnh lúc này, trên mặt đột nhiên nhiễm lên hai vết màu máu, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngòi bút đang phác hoạ ra kiểu chữ, hô hấp cơ hồ đều ngừng lại.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng, trên mặt mang theo mạng che mặt, lặng yên đứng ở trong đám người, ánh mắt nhìn gương mặt thanh tú đang tắm rửa ánh nắng, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt.

Lạc Thanh Chu dừng lại một chút, lại nâng bút chấm mực, viết xuống bài thứ năm.

- Thân là cây Bồ Đề, Tâm như đài gương sáng, lúc nào cũng phải lau, Chớ để cho bụi bám...

Hắn lưu một bài lại lợi hại nhất, không có viết ra.

Bình Luận (0)
Comment