Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 885 - Chương 885: Cùng Đại Sư Nói Phật, Phật Kệ: Thân Là Cây Bồ Đề! (2)

Chương 885: Cùng đại sư nói phật, phật kệ: Thân là cây bồ đề! (2) Chương 885: Cùng đại sư nói phật, phật kệ: Thân là cây bồ đề! (2)

Bên ngoài phật điện.

Trái phải trên hành lang, phía trước đình viện, thậm chí đối diện và chỗ cửa ra vào Phật điện phía bên phải khác đều có đầy người đang đứng.

Giờ phút này, lại lặng ngắt như tờ.

Khi Tần nhị tiểu thư đọc ra một bài Bồ Đề kệ cuối cùng, giữa sân càng hoàn toàn tĩnh mịch.

Giống như hết thảy tất cả nơi này đều đột nhiên bị dừng lại.

Ve không còn kêu, bướm không còn múa.

Hoa không còn tỏa hương, lá không còn động.

Giờ khắc này, yên lặng như tờ, ngay cả tiếng gió cũng không có.

Giống như hết thảy tất cả nơi này đều đột nhiên tiến vào bên trong một loại thiền cảnh yên tĩnh cao thâm.

Sau một hồi lâu.

Một giọng nói tang thương mà xa xăm vang lên ở trong góc cách đó không xa.

- Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng. Lúc nào cũng cần lau, chớ để cho bụi bặm... Bài phật kệ này của thí chủ, chính là chí bảo của bỉ tự, chính là lời răn của phật.

Dừng một chút, lại nói:

- Viết lên trên biển đặt ở sảnh chính Phật điện, cảnh cáo tất cả đệ tử.

Tuệ Minh và mấy hòa thượng khác nghe được âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức biến sắc, cuống quít cúi đầu, chắp tay trước ngực:

- A Di Đà Phật.

Tuệ Minh vội vàng giới thiệu:

- Lạc công tử, đây là Vô Minh trưởng lão của bỉ tự, Vô Minh sư thúc đã ba năm chưa ra gặp khách. Ngài nếu muốn gặp phương trượng, có thể hỏi thăm hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía lão giả người mặc áo bào xám, dáng người khô gầy, vội vàng chắp tay hành lễ, nói:

- Vô Minh trưởng lão, tại hạ có thể bái kiến phương trượng đại sư một chút?

Lão tăng vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nhướng mày, quát:

- Tuệ Minh!

Tuệ Minh nghe vậy sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, giấy tuyên trên bàn được viết lên năm đầu phật kệ đột nhiên bị nam tử trung niên người mặc cẩm bào khí độ bất phàm cướp đi, nhanh chóng thu vào túi trữ vật, trong lòng bàn tay biến mất không thấy gì nữa.

Sắc mặt Tuệ Minh đại biến, hoảng hốt vội nói:

- Vương gia, không thể! Đây là chí bảo chùa ta, không thể lấy đi.

Nam tử trung niên sầm mặt lại, nói:

- Cái gì chí bảo, chưa thấy qua.

Dứt lời, xoay người rời đi.

Nữ tử hộ vệ lập tức thu bút mực giấy nghiên và bàn đá, đi theo sau.

Mấy tên hòa thượng trên hành lang lập tức ngăn cản trước mặt bọn hắn:

- Vương gia, lưu lại đồ của chùa ta.

- Bang!

Nam nữ hộ vệ lập tức rút đao, bảo hộ ở trước người nam tử trung niên.

Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, thần sắc uy nghiêm:

- Giấy tuyên và bút mực kia đều là của bản vương, đồ của bản vương, lúc nào trở thành đồ trong chùa miếu của các ngươi rồi?

Vừa nghe lời này, mấy tên hòa thượng lập tức á khẩu không trả lời được.

Tuệ Minh há to miệng, cũng vô pháp cãi lại, đành phải nhìn về phía Vô Minh trưởng lão.

Thần sắc Vô Minh nhàn nhạt, chắp tay hành lễ nói:

- A Di Đà Phật, Đoan vương gia, bút mực giấy nghiên đích thật là của ngươi, nhưng đồ ở phía trên là bỉ tự mời quý khách lưu lại. Hi vọng vương gia thủ hạ lưu tình, trả lại vật liệu.

Nam tử trung niên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía thiếu niên kia, bá khí nói:

- Tiểu tử, bản vương cầm đồ đi, ngươi không có ý kiến chứ?

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Trả lại.

Khóe miệng nam tử trung niên lập tức co lại, cả giận nói:

- Bản vương không trả, ngươi làm như thế nào?

Nói xong, co cẳng liền chạy, trực tiếp quát hòa thượng ngăn ở trước mặt:

- Ai dám ngăn cản bản vương? Trong người bản vương có bệnh nặng, hiện tại choáng đầu hoa mắt, nếu đột nhiên chết trong chùa các ngươi, tự gánh lấy hậu quả.

Mấy tên hòa thượng ngăn ở trước mặt và võ tăng sớm đã tụ tập ngoài cửa ra vào chuẩn bị ngăn cản đều là sắc mặt trì trệ.

Nam tử trung niên nhân cơ hội, lập tức mang theo nam nữ hộ vệ nhanh chóng chạy ra ngoài, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Đám người đầy viện sững sờ nhìn cửa ra vào trống không.

- A Di Đà Phật...

Vô Minh cùng Tuệ Minh đều cúi đầu, mặt mũi hiền lành niệm một tiếng phật hiệu.

Thật ra phiên dịch ra chính là một chữ: Phật.

Lúc này, một tên hòa thượng cẩn thận từng li từng tí:

- Tuệ Minh sư thúc, lại để cho vị công tử này viết thêm một phần là được.

Tuệ Minh nghe vậy, thở dài một tiếng:

- Phật kệ đặt bút trên giấy, chỉ có lần mực đầu tiên mới có linh, lần thứ hai, Phật quang ảm đạm.

Hòa thượng trẻ tuổi nghe, cái hiểu cái không.

- Tuệ Minh, mang quý khách đến thiền phòng của ta đi.

Vô Minh dặn dò một tiếng, quay người rời đi.

- Vâng, sư thúc.

Tuệ Minh đáp ứng một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thiếu niên trước người, chắp tay trước ngực, cung kính nói:

- Lạc công tử, mời, ngài có thể mang ba người đi qua.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, không do dự, xoay người sang chỗ khác đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, vừa nhìn về phía Tần Văn Chính.

- Khụ khụ!

Tống Như Nguyệt đột nhiên ho khan, nói:

- Ta và Hạ Thiền đi.

Lập tức thấp giọng cắn răng nói:

- Lão gia, chàng yên tâm đi, bọn hắn nếu còn dám nói Thanh Chu hữu duyên với Phật, ta để Hạ Thiền cho bọn hắn một kiếm lạnh thấu tim.

Bình Luận (0)
Comment