Tần Văn Chính nhìn nàng một cái, trầm giọng nói:
- Khiêm Gia cùng Hạ Thiền đi, nàng lưu lại.
Tống Như Nguyệt lập tức nhếch miệng:
- Lão gia...
Tần Văn Chính xoay người, không tiếp tục để ý đến nàng.
Tuệ Minh mỉm cười, đưa tay nói:
- Mời.
Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, đi xuống hành lang, theo ở phía sau hắn ta, đi tới hậu viện.
Quay đầu nhìn lại, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng mang theo Bách Linh, không xa không gần đi ở sau lưng.
Hạ Thiền cầm kiếm, một mình yên lặng đứng ở trong góc nhỏ, lúc đầu đang nhìn hắn, gặp ánh mắt hắn nhìn tới, lại quay mặt chỗ khác, nhìn về nơi khác.
Nàng không thể tới gần nhị tiểu thư, cho nên không thể đi theo hắn.
Tống Như Nguyệt lúc này cũng đang bày vẻ mặt u oán nhìn hắn.
Xuyên qua cửa sân.
Đằng sau tĩnh không một tiếng động, không có một ai.
Tuệ Minh không nói gì thêm, cúi đầu, mang theo mấy người dọc theo đường nhỏ, xuyên qua một khu rừng trúc, đi tới một gian phòng trúc đơn sơ.
Phòng trúc mở cửa, bên trong đột nhiên truyền đến âm thanh tang thương của Vô Minh:
- Tuệ Minh, ngươi nói, thế gian như thế nào trân quý nhất?
Tuệ Minh dừng lại bước chân nơi cửa, khom người nói:
- Đã mất đi, hoặc không được đến, mới biết trân quý.
Vô Minh hỏi lại.
- Lạc công tử cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư nhu nhược, cũng ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt thiếu nữ đang tái nhợt cùng con ngươi nhu tình như nước, đáp:
- Thế gian quý giá nhất, không gì qua được hiện tại đang có.
Bên trong an tĩnh một chút.
Tay ngọc mềm mại hắn đang nắm ở trong tay cũng run nhẹ.
Giọng nói Vô Minh truyền đến.
- Tuệ Minh, hiện tại ngươi đã biết vì sao nhiều năm như vậy, ngươi một mực ở dưới núi trông coi bức tường kia chưa?
Mặt mũi Tuệ Minh tràn đầy xấu hổ, cúi đầu nói:
- Đệ tử ngu dốt.
- Vào đi.
Vô Minh ôn thanh nói.
Thái độ Tuệ Minh càng thêm cung kính, vội vàng nói:
- Lạc công tử, mời.
Lạc Thanh Chu có chút cúi đầu, đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, vào trong phòng.
Trong phòng rất đơn giản.
Trên mặt đất ngoại trừ hai cái bồ đoàn, không có cái gì.
Một lão tăng người mặc áo bào xám, dáng người nhỏ gầy, lúc này đang ngồi ở bên trên một bồ đoàn trong đó, mặt mũi tràn đầy hiền lành nhìn về phía hắn, nói:
- Lạc công tử, mời ngồi.
Lạc Thanh Chu mang theo Tần nhị tiểu thư đi tới, cũng không hề ngồi xuống, mà trực tiếp mở miệng hỏi:
- Vô Minh đại sư, bên trong chùa các ngươi có một cao tăng tên gọi Ngộ Không?
Vô Minh nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia hồi ức xa xưa, dừng một chút, mới nói:
- Nghe phương trượng sư huynh nói, chùa ta hoàn toàn có một vị sư tổ như thế. Nhưng người cụ thể ở nơi nào, cũng không ai biết.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vậy tại hạ có thể gặp phương trượng đại sư một lần?
Vô Minh nhìn thoáng qua thiếu nữ ốm yếu bên cạnh hắn, nói:
- Lạc công tử nếu vì chữa bệnh, có khả năng sẽ để Lạc công tử thất vọng, phương trượng sư huynh đã tham thiền nhiều năm...
- Đại sư, tại hạ nơi này còn có một phật kệ.
Lạc Thanh Chu ngắt lời hắn, một mặt bình tĩnh nhìn hắn nói:
- Phật kệ này, là bài đáp lại cho phật kệ thứ năm vừa rồi đã viết. Nếu phương trượng đại sư chịu gặp tại hạ một lần, tại hạ nguyện ý viết xuống, sơ thảo đưa cho quý tự.
Vô Minh giật mình, lúc còn đang do dự, Lạc Thanh Chu trực tiếp mở miệng thì thầm:
- Bồ Đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài. Xưa nay không một vật, Chỗ nào bám trần ai?
Tuệ Minh đứng ngoài cửa lập tức chấn động thân thể một chút.
Tần nhị tiểu thư đang được đỡ lấy cũng là hơi run người.
Vô Minh ngồi bên trên bồ đoàn lầm bầm niệm vài câu, trên mặt dần dần xông lên hai vết màu máu.
- Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng. Lúc nào cũng cần lau, chớ để cho bụi bặm.
- Bồ Đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài. Lúc đầu không một vật, Chỗ nào bám trần ai?
Lặp đi lặp lại niệm hai bài nhiều lần, hắn đột nhiên đứng lên, chắp tay trước ngực cho thiếu niên trước mặt, bái thật sâu:
- A Di Đà Phật, Lạc công tử chờ một lát.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, vội vàng rời đi.
Đi đến phía ngoài tiểu viện, đột nhiên lại quay đầu lại nói:
- Tuệ Minh, đi lấy bút mực giấy nghiên.
Tuệ Minh lấy lại tinh thần, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Hai người một trước một sau, bước chân vội vàng rời đi.
Bên trong phòng trúc, an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu vịn Tần nhị tiểu thư, ngồi ở bên trên bồ đoàn.
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh Bách Linh vuốt mông ngựa:
- Cô gia thật lợi hại, ngay cả mấy lão hòa thượng kia đều bị cô gia thuần phục.
Lạc Thanh Chu giật khóe miệng một cái, quay đầu trách mắng:
- Không biết nói chuyện thì đừng nói bậy, biết cái gì gọi là thuần phục không?
Bách Linh vểnh vểnh miệng, nói:
- Nhị tiểu thư bị cô gia thuần phục, có thể chứ?
Lạc Thanh Chu lại trừng nàng một chút, đang muốn tiếp tục răn dạy, Tần nhị tiểu thư ôn nhu cười nói: