- Tỷ phu, Bách Linh nói không sai, Vi Mặc hoàn toàn đã bị ngươi thuần phục... Tâm phục khẩu phục, tay phục chân phục, ngoan ngoãn, thành thành thật thật.
Lạc Thanh Chu vội vàng nhắc nhở:
- Nhị tiểu thư, gọi sai.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn thân ảnh tuyết trắng sau lưng một chút, bất quá trên mặt đối phương mang theo mạng che mặt, không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì.
- A, Thanh Chu ca ca.
Tần nhị tiểu thư biết sai lập tức sửa.
Cũng không biết nàng có phải cố ý hay không, lấy sự thông minh của nàng, làm sao có thể luôn luôn gọi sai.
Trong lúc Lạc Thanh Chu đang hoài nghi, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Lập tức, giọng nói Tuệ Minh truyền đến:
- Lạc công tử, phương trượng ra, đang ở trong phòng đãi khách chờ ngài, xin mời đi theo ta.
Lạc Thanh Chu dìu Tần nhị tiểu thư đứng lên, ra khỏi phòng trúc nhỏ.
Ngoài cửa, Tuệ Minh cầm trong tay bút mực giấy nghiên, cười xấu hổ một chút, nói:
- Lạc công tử, có thể trước tiên viết xuống bài phật kệ kia ra hay không?
Tựa hồ sợ hắn đổi ý.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đương nhiên.
Tuệ Minh vội vàng mở ra giấy tuyên lên trên bàn đá trong tiểu viện, sau đó tự mình mài mực, không kịp chờ đợi đưa bút.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận bút, chấm mực, hơi chút trầm ngâm, hạ bút viết.
- Bồ Đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài...
Cùng lúc đó.
Bên trên Ngọa Phật sơn, tòa tượng phật cao đến trăm trượng lúc đầu nhắm hai mắt, không biết ánh mặt trời chiếu, hay là làm sao đột nhiên kim quang lóe lên, giống như mở ra.
Phòng đãi khách.
Không bàn, không ghế dựa, không nước trà, chỉ có mấy cái bồ đoàn, bày ra chỉnh tề trên mặt đất.
Trong góc đốt đàn hương, khói thuốc lượn lờ.
Hai lão tăng ngồi đối diện, đang nói chuyện với nhau.
Một người trong đó là Vô Minh trưởng lão dáng người nhỏ gầy; một người khác thì là Phương trượng Kim Thiền tự, Ninh Viễn đại sư.
Ninh Viễn đại sư có hai lông mày tuyết trắng, thân thể khô gầy, nghe nói đã sống hơn trăm năm, nhưng như cũ là mặt mũi tràn đầy hồng nhuận, tinh thần minh mẫn.
- Sư huynh, ngươi đã có hơn mười năm không đãi khách rồi nhỉ?
- Mười lăm năm.
- Sư huynh tu hành như thế nào?
- Cái hiểu cái không, giống như ngộ lại giống như chưa ngộ.
- Ai, thiếu niên thư sinh kia, hôm nay liên tiếp viết xuống sáu bài phật kệ, đều để sư đệ rung động. Đặc biệt là hai bài Bồ Đề kệ cuối cùng, càng làm sư đệ đinh tai nhức óc, phật tâm chấn động, cho nên mới không thể không đi quấy rầy sư huynh, sư huynh chớ trách.
- Nếu như ta trách ngươi, cần gì ra. Hai bài Bồ Đề kệ, hoàn toàn có thể xem như chí báo của bản tự, cũng là lời hay quý hơn vàng bạc thúc giục chúng ta, càng là vô thượng phật bảo cho đệ tử Phật môn ta tu hành. Ta đích xác nên ra gặp vị quý khách này một lần.
- Sư huynh, hắn là vì cứu người mà tới. Bên cạnh hắn có một nữ tử, nhìn qua đã thấy trời sinh hồn thể suy yếu, ta xem khí sắc, vốn nên sớm đã tàn lụi, lại không biết vì sao, có thể chèo chống đến bây giờ. Bất quá xem ra cũng không còn sống bao lâu nữa, chỉ sợ sư huynh xuất thủ cũng là bất lực.
- Nếu ta có thể cứu, tự nhiên sẽ cứu. Nếu bất lực, cũng chỉ có thể tuân theo mệnh trời mà thôi.
- Sư huynh, thiếu niên kia nói là muốn gặp Ngộ Không sư tổ. Không biết hắn từ đâu nghe tới cái tên này, sư tổ lão nhân gia đã trăm năm chưa xuất thế, cũng không biết hiện tại như thế nào. Chúng ta muốn gặp cũng khó khăn, huống chi là hắn.
- Ta cũng đã có trăm năm không thấy. Vị quý khách kia đã lưu lại nhiều phật kệ trân bảo như vậy cho chùa ta, tự nhiên không thể để cho hắn tay không mà quay về. Ngộ Không sư tổ khẳng định không có cách nào để hắn nhìn thấy, nếu như không thể cứu người, vậy chúng ta cũng chỉ có thể tặng quà đáp lễ một chút.
- Sư huynh chuẩn bị tặng lễ vật gì?
- Nhìn xem hắn cần gì. Kinh thư Tàng Kinh các chùa ta, có thể để hắn đọc qua. Võ kỹ Đạt Ma viện cũng có thể cho hắn chọn hai môn mang đi.
- A Di Đà Phật, lý phải là như thế.
Hai người lại hàn huyên một hồi.
Tuệ Minh đứng ngoài cửa cung kính gọi.
- Phương trượng sư thúc, Vô Minh sư thúc, đã đưa mấy người Lạc công tử đến.
Vô Minh nói:
- Mang quý khách vào đi.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Tuệ Minh mang theo bốn người, đi đến.
Ninh Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào, trong mắt lóe ra ánh sáng thâm thúy, đợi nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng không khỏi nói thầm:
- Tốt cho một thiếu niên thần khí nội liễm, chung linh dục tú (đất thiêng sinh hiền tài).
Hai tay của hắn ta chắp ở trước ngực, có chút cúi đầu:
- Lạc công tử, bần tăng Ninh Viễn, hữu lễ.
Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, đi tới gần, có chút cúi đầu nói:
- Ninh Viễn đại sư, hôm nay đến đây quấy rầy, hết sức xin lỗi. Bất quá… Muội muội nhà ta thật sự là thân thể bị bệnh đã lâu, chịu tra tấn trong thời gian dài, không có thuốc chữa, cho nên mới đến làm phiền đại sư.