Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 888 - Chương 888: Sắc Tức Thị Không, Không Tức Thị Sắc (1)

Chương 888: Sắc tức thị không, không tức thị sắc (1) Chương 888: Sắc tức thị không, không tức thị sắc (1)

- Nghe nói quý tự có một cao tăng gọi Ngộ Không, thần thông vô biên, có lẽ có thể trị được bệnh tật muội muội nhà ta, không biết có thể tạo thuận lợi?

Ninh Viễn thở dài một hơi nói:

- Lạc công tử khách khí, lấy mấy bài phật kệ mà Lạc công tử lưu cho bỉ tự, bỉ tự nếu có thể hỗ trợ, tuyệt không dám chối từ. Chỉ là Ngộ Không tổ sư năm đó bế quan, đã có trăm năm chưa ra, đã chẳng biết đi đâu.

- Ngọa Phật sơn tung hoành ngàn dặm, vô số hang động, chúng ta thực sự không cách nào tìm kiếm, thật sự lực bất tòng tâm.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Lạc công tử, có thể để vị nữ thí chủ này duỗi ra bàn tay trái để bần tăng nhìn lòng bàn tay hay không?

Lạc Thanh Chu nghe vậy, vội vàng vịn Tần nhị tiểu thư tiến lên, mở ra bàn tay của nàng, đưa tới.

Ninh Viễn ngưng mắt nhìn lại.

Một lát sau, nhìn về phía mi tâm và con ngươi của nàng, lại ôn thanh nói:

- Có thể tằng hắng một cái?

Tần Vi Mặc thấp giọng ‘Khụ khụ’ hai tiếng, mặt tái nhợt, trên má xông lên hai vết màu máu nhàn nhạt.

Ninh Viễn nhíu mày, lại nhìn một lát, thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một hơi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu trầm xuống, nói:

- Đại sư, như thế nào?

Ninh Viễn trầm mặc một chút, nói:

- Lạc công tử, bần tăng có thể đơn độc nói chuyện với ngươi?

Lạc Thanh Chu đang muốn đáp ứng, thiếu nữ bên cạnh nói khẽ:

- Đại sư không cần tị huý, thân thể tiểu nữ tử như thế nào, tiểu nữ tử tự mình rõ ràng, đại sư có chuyện nói thẳng là được.

Ninh Viễn do dự một chút, nhìn về phía thiếu niên trước mặt.

Lạc Thanh Chu nói:

- Mời đại sư nói, muội muội nhà ta chịu được.

Ninh Viễn thở dài một hơi, nói:

- Thể hồn suy yếu, ngũ tạng khô kiệt, bệnh nguy kịch, khó cứu.

Trong thiện phòng lập tức rơi vào trầm mặc.

Tần nhị tiểu thư đột nhiên mở miệng hỏi:

- Đại sư, vậy bây giờ ta có thể thành thân không?

Vừa nghe lời này, ánh mắt của mấy người đều nhìn về nàng.

Lông mày Ninh Viễn tuyết trắng hơi nhíu một chút, nói:

- Nếu chỉ là bái đường, tự nhiên có thể, nhưng nếu như muốn động phòng... A Di Đà Phật...

Hắn có chút cúi đầu, không hề nói tiếp.

Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, nói khẽ:

- Đa tạ đại sư.

Lập tức quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nói:

- Tỷ phu, chúng ta đi thôi.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, lấy ra một tấm giấy tuyên từ trong tay áo, đưa tới, nói:

- Ninh Viễn đại sư, đây là một bộ kinh văn, tên là « Ma Ha Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh ». Nói thực, chỉ có nửa bộ. Nếu như Ngộ Không cao tăng quý tự nguyện ý gặp chúng ta, ta có thể viết xong toàn bộ.

Ninh Viễn tiếp trong tay, thở dài nói:

- Lạc công tử, cũng không phải bần tăng không nguyện ý hỗ trợ, thật sự là Ngộ Không sư tổ hắn...

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Đại sư, ngày mai chúng ta sẽ lại đến, cáo từ.

Nói xong, đỡ lấy Tần nhị tiểu thư quay người rời đi.

Ninh Viễn liền vội vàng đứng lên nói:

- Lạc công tử, bỉ tự còn có quà đáp lễ khác, đợi bần tăng...

- Đại sư vẫn trước xem hết kinh thư trong tay ngươi đi. Chúng ta lần này đến đây, chỉ vì chữa bệnh, không vì cái khác.

Lạc Thanh Chu không có dừng lại, đỡ lấy Tần nhị tiểu thư đi ra cửa.

Tuệ Minh vội vàng đi theo tiễn khách.

Ninh Viễn nhìn bóng lưng mấy người đi xa, thở dài một hơi, mở ra giấy tuyên trong tay, cúi đầu nhìn lại.

Vô Minh trưởng lão ở một bên cũng đi đến chỗ gần, ngưng mắt nhìn lại.

- Quan Tự Tại Bồ Tát, lúc đi sâu Bàn Nhược Ba La Mật Đa, chiếu rõ ngũ uẩn giai không, độ hết thảy Khổ Ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc...

...

Lạc Thanh Chu nâng Tần nhị tiểu thư đi ra hậu viện, tụ hợp với đám người Tần gia, cùng một chỗ đi ra khỏi chùa.

Tống Như Nguyệt thấy tất cả mọi người trầm mặc không nói, trong lòng lập tức lo lắng bất an, nhịn không được hỏi:

- Thanh Chu, nói như thế nào?

Lạc Thanh Chu không có trả lời.

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói khẽ:

- Mẫu thân, không sao đâu.

Bách Linh nói:

- Phu nhân, chúng ta gặp được phương trượng, cũng không có nhìn thấy vị Ngộ Không đại sư kia.

Tống Như Nguyệt vội vàng hỏi:

- Phương trượng giúp Vi Mặc xem bệnh sao? Hắn nói như thế nào?

Trên mặt Bách Linh lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, nói:

- Phương trượng nói nhị tiểu thư nhìn rất tốt, bảo chúng ta không cần lo lắng.

Tống Như Nguyệt nghi ngờ nhìn nàng.

- Khiêm Gia, ngươi nói.

Nàng nhìn về phía con gái lớn của mình.

Tần Khiêm Gia trầm mặc một chút, nói:

- Khó cứu.

Vừa nghe lời này, mọi người đều trầm mặc, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.

Tống Như Nguyệt cũng không nói thêm.

Tuệ Minh đi ở phía trước, một mực đưa bọn hắn ra ngoài cửa lớn, cúi đầu hành lễ, đang muốn nói chuyện, trong chùa miếu đột nhiên Đương —— vang lên một tiếng chuông.

Lập tức:

- Đương ——

- Đương ——

- Đương ——

Tiếng chuông gấp rút, liên miên bất tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment