Một nhà sáu người, Tần Văn Chính, Tống Như Nguyệt, Tần đại tiểu thư, Tần nhị tiểu thư, Tần Xuyên, Lạc Thanh Chu, tăng thêm Nam Cung Mỹ Kiêu, đều lên chiếc xe ngựa thứ nhất.
Chiếc xe ngựa này là xe ngựa của quận vương phủ, bên trong tương đối rộng, bảy người ngồi vẫn có thể.
Xe ngựa vừa chạy, Tống Như Nguyệt vội la lên:
- Xuyên nhi, mau nói.
Trên mặt Tần Xuyên lộ ra một tia xấu hổ, nói:
- Mẫu thân, chỉ sợ cả một đời này ta cũng không có cơ hội.
Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, lại nói:
- Không sao đâu, còn có đại ca ngươi, đại ca ngươi còn mạnh hơn ngươi, hắn khẳng định có thể.
Tần Xuyên thở dài một hơi, nhìn về phía Lạc Thanh Chu bên cạnh nói:
- Thanh Chu, cảnh giới Võ Sư qua đi, theo thứ tự còn có năm cảnh giới của Đại Võ Sư, sau đó mới là Võ Thần. Mỗi cảnh giới đều chia làm thượng trung hạ ba tiểu cảnh giới, mỗi khi đột phá đại cảnh giới, đều vô cùng khó, mà càng về sau, cần thời gian lại càng dài. Còn Võ Thần mà ngươi nói, theo ta được biết, toàn bộ Đại Viêm đế quốc, đều không ai có thể đạt tới loại cảnh giới đó.
Vừa nghe lời này, trong xe lập tức rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên mở miệng nói:
- Phụ thân ta nói, hơn trăm năm trước, Đại Viêm đã từng xuất hiện một tên cao thủ giống như là Võ Thần. Còn cụ thể là ai, đã không thể nào kiểm chứng. Từ thời kỳ Thượng Cổ đến bây giờ, trong lúc đó khẳng định xuất hiện một vài cao thủ tu luyện tới cảnh giới Võ Thần, chỉ là sớm đã che giấu, ai cũng không biết ở nơi nào.
- Bây giờ tài nguyên tu luyện thiếu thốn, không thể so với thời kỳ cổ, cho nên võ giả hiện tại đều rất khó lại đạt tới thành tựu mà những võ giả đời trước đã đạt đến.
Tần Xuyên nói:
- Ta từng nhìn qua một quyển sách, trên đó nói về võ giả thời kỳ cổ, rất dễ dàng có thể đột phá. Lúc kia, các loại linh dược linh quáng bảo vật cái gì cần có đều có, trong không khí cả thiên địa cũng ẩn chứa khí tức tu luyện, cho nên tu luyện tương đối đơn giản. Đoán chừng khi đó Võ Thần có không ít, có lẽ đều ẩn giấu ở nơi khác nhau. Chỉ là, không biết chúng ta có thể tìm được hay không.
Hai người lại nói chuyện với nhau vài câu, Tống Như Nguyệt cuối cùng nghe hiểu, hi vọng trong lòng lập tức biến thành hư ảo, nhìn về phía đối diện nói:
- Thanh Chu, ngươi xác định lão hòa thượng kia không có lừa ngươi?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Thế gian này đã có cái từ Võ Thần này, vậy khẳng định có người tu luyện thành Võ Thần, hắn không cần thiết gạt chúng ta.
Tần Văn Chính trầm mặc một hồi, đột nhiên nói:
- Xuyên nhi, ngày mai ngươi đi Long Hổ học viện, để đại ca ngươi trở về một chuyến. Long Hổ học viện ngọa hổ tàng long, có lẽ sẽ có tin tức của Võ Thần.
Tần Xuyên lập tức nói:
- Được.
Tần Văn Chính lại nói:
- Thanh Chu, chỉ cần có thể tìm được một cao thủ cảnh giới Võ Thần liền có thể cứu Vi Mặc sao?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, gật đầu nói:
- Đúng thế.
Tần nhị tiểu thư bên cạnh nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng không có mở miệng nói chuyện.
Một bên khác, Tần đại tiểu thư cũng nhìn hắn một cái.
Trong xe lâm vào yên tĩnh.
Mấy người tựa hồ cũng đang trầm tư, suy nghĩ đến chuyện đó.
Xe ngựa vào thành.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn về phía thiếu nữ váy tím đối diện nói:
- Quận chúa, chờ một lúc trở về, ta cho ngươi một trương dược đơn, trên đó viết mấy vị thuốc, ngươi giúp ta nhìn xem phải chăng có thể mua được. Còn giá tiền...
Tần Văn Chính lập tức nói:
- Mỹ Kiêu, chỉ cần có thể mua được, giá tiền không quan trọng. Chúng ta mang theo một chút gia sản từ Mạc Thành tới đây, vốn để đến kinh đô chữa bệnh cho Vi Mặc.
Nam Cung Mỹ Kiêu gật đầu nói:
- Ta lấy trước trở về nhìn, nếu như có thể mua được, ta tự nhiên sẽ hết sức mua. Không có cách nào mua được, ta sẽ để cho phụ thân hỗ trợ, hoặc là ta tiến cung tìm người hỗ trợ.
Tần Văn Chính vội vàng nói tạ:
- Đa tạ.
Lạc Thanh Chu giải thích nói:
- Dược đơn là Ngộ Không đại sư tặng, những thuốc kia mỗi tháng cần sắc ba lần cho nhị tiểu thư phục dụng, có thể trì hoãn bệnh tình của nhị tiểu thư.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nói:
- Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy tới.
Tống Như Nguyệt đỏ mắt nói:
- Mỹ Kiêu, lại muốn làm phiền ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Dì không cần khách khí, nên thế.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ đến chuyện, không nói gì thêm.
Hắn quyết định sau khi trở về, dùng bảo điệp đưa tin gửi một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ và tiểu Nguyệt, hỏi nàng một chút chuyện Dương thần.
Vị Nguyệt tỷ tỷ kia thực lực mạnh như vậy, không biết đến cảnh giới nào rồi.
Xe ngựa rất nhanh ngoặt vào hẻm nhỏ, dừng lại trước cổng chính Tần phủ.
Một đoàn người xuống xe ngựa, tiến vào trong phủ.
Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, tìm Thu nhi lấy bút mực giấy nghiên, viết một tờ dược đơn, đưa cho Nam Cung quận chúa.