Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nhìn về phía nàng nói:
- Nàng thích thơ?
Hạ Thiền tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu nói:
- Ngươi, thi từ, tiểu thư, đều nhìn.
Lạc Thanh Chu giật mình, trầm ngâm một chút, nâng bút chấm mực, nói:
- Vậy liền viết một bài đi.
Do dự một chút, Lạc Thanh Chu viết:
- Khiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, Tại thuỷ nhất phương. Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả trường, Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung ương.... (*)
(*Kiêm gia 1 – Khổng tử:
Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,
Đườn càng thêm trở ngại xa xôi.
Thuận dòng theo đến tận nơi,
Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.)
Sau khi viết xong bài thơ, hắn làm khô bút mực, cầm lấy giấy tuyên nói:
- Thiền Thiền, nhớ kỹ trước nói rõ với đại tiểu thư, bài thơ này thật ra là một bài thơ ẩn chứa triết lý. Người ở trong đó có thể là hiền tài, bạn bè, cũng có thể là công lao sự nghiệp, lý tưởng, tiền đồ. Còn tại sao lại dùng hai chữ【 Khiêm Gia 】, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, hi vọng nàng đừng để ý, càng không nên cảm thấy ta cố ý mạo phạm nàng, nghe chưa?
Hạ Thiền tiếp nhận giấy tuyên, nói:
- Nha.
Lạc Thanh Chu thấy nàng nhìn bút mực trên giấy, có chút mờ mịt, nói:
- Ta đọc cho ngươi nghe một lần.
Nói rồi chậm rãi đọc cả bài thơ một lần.
Khi đọc đến chữ ‘Khiêm Gia’ trong đó, ánh mắt Hạ Thiền đều khẽ động.
Đợi đọc xong cả bài thơ, trên mặt nàng lộ ra một tia thần sắc nhu hòa khó được, thấp giọng nói:
- Thật là dễ nghe...
Nàng không có nghe hiểu ý tứ trong đó, nhưng nghe vào trong tai lại cảm thấy rất dễ chịu, rất êm tai.
Đặc biệt là khi hắn đọc ra hai chữ kia.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền, nếu dễ nghe, ngươi cười một cái cho cô gia nhìn, có được hay không?
Hạ Thiền đã tỉnh hồn, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt lại trở nên băng lãnh, cầm giấy tuyên, quay người rời đi, lúc đến cửa ra vào, miệng phát ra một tiếng
- Hừ.
Lạc Thanh Chu đi tới trước cửa sổ, nhìn nàng từ trong nhà ra ngoài, đi vào đình viện, hô:
- Thiền Thiền, nhớ kỹ mỗi ngày đến đọc sách.
Hạ Thiền không để ý tới hắn, bước nhanh rời đi, rất nhanh biến mất ở ngoài cửa lớn.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống, an tĩnh một hồi, bắt đầu phát hình thư tịch liên quan tới Đạo giáo ở trong đầu.
Muốn lấy máu Chu Yếm từ Thanh Vân quan, khẳng định phải bỏ ra một chút đền bù.
Hạ Thiền cầm « Tâm kinh » cùng « Khiêm Gia » về tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Lúc này.
Trời chiều đã xuống núi.
Màn đêm buông xuống, một vầng minh nguyệt thăng lên giữa không trung.
Trong lương đình hậu hoa viên, Tần Khiêm Gia một bộ váy áo tuyết trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó ngắm trăng trầm tư.
Nơi này cũng có hậu hoa viên, trong hoa viên cũng có rất nhiều hoa cỏ cây cối.
Chỉ là không có hồ nước và hoa sen.
Bách Linh một bộ phấn váy, ngồi xổm ở trong bụi hoa bên cạnh híp con ngươi, ngửi ngửi đóa hoa hôm nay vừa nở, bên trên gương mặt xinh đẹp phấn nộn tràn đầy biểu lộ hưởng thụ.
Hạ Thiền từ chỗ cửa tròn đi đến lúc đi qua phía sau nàng, nàng vội vàng đứng lên nói:
- Thiền Thiền, cô gia có thừa cơ khi dễ ngươi hay không?
Hạ Thiền không để ý tới nàng, đi đến trong lương đình, đưa giấy tuyên trong tay tới trước mặt Tần đại tiểu thư, nói:
- Hắn, còn cho, tiểu thư, viết một bài, thơ.
Vừa nghe lời này, Bách Linh lập tức chạy tới, đưa cổ, mở to hai mắt, tiến tới nhìn.
Tần Khiêm Gia giật mình, tiếp trong tay, trước nhìn một lần « Tâm kinh », ánh mắt sau đó chăm chú bên trên bài thơ.
Bách Linh đột nhiên giòn tiếng đọc nói:
- Khiêm Gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường. Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.
- Khiêm gia thê thê. Bạch lộ vị hy. Sở vị y nhân, Tại thuỷ chi my. Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả tê, Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung trì. (1)
- Khiêm gia thể thể. Bạch lộ vị dĩ. Sở vị y nhân, Tại thuỷ chi dĩ.
Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả vĩ , Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung chỉ. (2)
Đọc xong, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Thiền Thiền, đây là cô gia chủ động viết cho tiểu thư sao?
Tần Khiêm Gia giật mình, cũng ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, cúi đầu nói:
- Ừm.
Bách Linh ngẩn người, lại hỏi:
- Cô gia có nói bài thơ này có ý gì hay không?
Hạ Thiền cắn môi phấn, lắc đầu.
Bách Linh ngẩn ngơ, một mặt kinh ngạc:
- Cô gia không nói lời nào liền trực tiếp viết một bài thơ dạng này, để ngươi đưa tới rồi?
Hạ Thiền nhẹ gật đầu.
Trong lương đình đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Bách Linh lẩm bẩm:
- Tiểu thư, đề mục bài thơ này gọi Khiêm Gia, bên trong liên tiếp xuất hiện ba chữ Khiêm Gia, mà tựa như là một bài cầu hoan, phi phi phi, không phải cầu hoan, là thơ tình yêu. Cô gia hắn... Hắn có ý gì?