(1 - Kiêm gia 2 – Khổng Tử:
Lau lách vẫn rườm rà tươi tắn,
Móc chưa khô, rợp trắng phủ dầy
Người mình đang thốt lời đây,
Ở bên bờ nước chốn này đó thôi.
Ví ngược dòng mà noi theo mãi,
Đường dốc cao trở ngại vô cùng.
Tiến theo mà cứ thuận dòng,
Thấy nơi cồn nọ giữa vùng nước xanh.)
(2 – Kiêm gia 3 – Khổng Tử:
Lau lách xanh tươi vừa để cắt,
Móc trắng thì chưa dứt còn rơi.
Người mình đang thốt mấy lời,
Ở bên bờ nước ắt nơi đấy mà.
Ví ngược dòng tiến xa theo mãi,
Đường rẽ sang mặt lại trở ngăn.
Thuận dòng, nếu cứ theo lần,
Nghiễm nhiên thấy giữa cồn gần đó thôi.)
Ánh trăng như nước.
Sau khi Lạc Thanh Chu tắm xong, ra cửa.
Đi vào Mai Hương Uyển.
Châu nhi đang đứng trong sân, ‘Bá bá bá’ ném lấy phi đao, mỗi một chuôi phi đao đều tinh chuẩn không sai ghim trúng hồng tâm trên vách tường đối diện.
Lạc Thanh Chu tiến vào tiểu viện, vỗ tay khen.
- Hảo đao!
Châu nhi liếc mắt nhìn hắn, đi qua thu hồi phi đao, sau đó mặt lạnh nhìn hắn nói:
- Cô gia, ngươi chừng nào cưới tiểu thư nhà ta?
Lạc Thanh Chu nghe vậy dừng một chút, nói:
- Ít nhất phải chờ bệnh nàng ổn định, nếu không tâm tình chập chờn quá lớn, có thể sẽ hôn mê lần nữa.
Châu nhi không có lại nói tiếp.
Thu nhi từ trong nhà đi ra, nói khẽ:
- Cô gia, tiểu thư đã ngủ thiếp đi. Hôm nay ra ngoài có thể là hơi mệt, sau khi trở về tắm rửa, viết chữ một lát liền ngủ, ngay cả cơm tối cũng không có ăn.
Lạc Thanh Chu hỏi.
- Hôm nay có ho khan?
Thu nhi đáp.
- Hôm nay còn tốt, chỉ ho khan một hai cái.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Treo túi thơm kia lên đầu giường chưa?
Thu nhi gật đầu.
- Đã treo. Cô gia, người có thể vào xem tiểu thư, ở trong phòng nhìn nàng một hồi.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, vào phòng.
Mới vừa đi tới cửa phòng, Thu nhi vội vàng tới ngồi xuống, ôm chân của hắn nói:
- Cô gia, nô tỳ giúp người cởi giày.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên sững sờ, cảm thấy một màn này giống như rất tương tự, nhịn không được hỏi:
- Thu nhi, có phải ngươi có đam mê luyến chân hay không?
Thu nhi nghe vậy sững sờ, lập tức đỏ bừng cả mặt, giúp hắn cởi giày ra, đứng lên nói:
- Nô tỳ không có... Nô tỳ chỉ muốn phục thị cô gia...
Châu nhi ngoài cửa cười nói:
- Cô gia, Thu nhi một mực ngóng trông cô gia cùng tiểu thư thành thân, sau đó giúp tiểu thư cùng cô gia động phòng đây.
- Châu nhi, đừng nói bậy.
Gương mặt Thu nhi càng đỏ, lập tức trừng nàng một cái.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm, đẩy cửa vào phòng.
Thu nhi lập tức giúp hắn khóa cửa phòng, vọt tới bên ngoài.
Bên trên hành lang rất nhanh truyền đến tiếng Châu nhi ‘Lạc lạc lạc lạc’ cầu xin tha thứ:
- Thu nhi, ta sai rồi, đừng cào, nhột...
Lạc Thanh Chu đi đến trước bàn sách, nhìn giấy tuyên đang mở rộng phía trên.
Trên giây tuyên tuyết trắng viết đầy chữ nhỏ xinh đẹp.
- Sơn Cận Nguyệt Viễn Giác Nguyệt Tiểu, Tiện Đạo Thử Sơn Đại Vu Nguyệt...
- Nhĩ Văn Vô Tương Lý, Nhãn Không Bất Thụ Sắc...
- Thân Thị Bồ Đề Thụ, Tâm Như Minh Kính Đài...
Tất cả chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy đều là ghi lại những bài kệ, bài thơ hắn hôm nay làm ở trong Kim Thiền tự.
Phần cuối còn viết xuống hai chữ: Tỷ phu.
Lạc Thanh Chu đứng ở trước bàn run lên một hồi, đưa tay cầm lên cục mực, đổ một chút nước trà vào trong nghiên mực, nhẹ nhàng mài mực.
Sau đó nâng bút chấm mực, sửa hai chữ cuối cùng thành: Thanh Chu ca ca.
Trầm ngâm một chút, viết xuống một bài tiểu Thi vào một chỗ trống ở phía dưới:
- Có mỹ nhân này, vừa gặp đã không quên. Một ngày không thấy, nhớ nhung muốn điên. Phượng bay bay lượn, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân, không ở gần nhau. Đem đàn thay chữ, trò chuyện viết tâm sự. Khi nào gặp được nhau, an ủi lòng ta bàng hoàng. Nguyện lấy cái đức này, dắt tay hòa quyện. Không được bay mất đi, để cho ta hoài niệm.
Viết xong, lưu lại một hàng chữ nhỏ ở phía sau: Phượng cầu hoàng, Chu cầu Mặc. Nguyện đắc nhất tâm nhân, Bạch đầu bất tương ly. (*)
Viết xong, thổi khô mực nước, để bút xuống.
Lại nhìn một lần, quay người, đi tới trước giường trong phòng.
Đầu giường, nến đỏ đang rơi lệ, ánh nến ảm đạm.
Trong tú mạn (màn), thiếu nữ yên tĩnh ngủ say, mông lung tĩnh mỹ (yên tĩnh, xinh đẹp).
Lạc Thanh Chu đứng ở trước giường hồi lâu, lặng yên rời đi.
Bên trên hành lang, Châu nhi đang cùng Thu nhi đánh cược, đêm nay hắn sẽ lưu lại, hay sẽ rời đi.
Gặp hắn ra, hai tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng.
- Cô gia, trời tối, cần nô tỳ thắp đèn lồng đưa ngươi về không?
Thu nhi ân cần hỏi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần, chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi là được.
Đợi hắn rời đi, hai tiểu nha đầu lại ở ngoài hành lang nói một lát mới trở về đến gian phòng tắm rửa đi ngủ.
Trời tối người yên, ngôi sao đầy trời.
Tần Vi Mặc mơ một cơn ác mộng.
Trong mộng, rất nhiều khuôn mặt hòa thượng hung thần ác sát, vây quanh Thanh Chu ca ca của nàng, muốn cướp hắn đi quy y xuất gia.