Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 899 - Chương 899: Khiêm Gia Mênh Mang, Thơ Cho Đại Tiểu Thư (3)

Chương 899: Khiêm Gia mênh mang, thơ cho đại tiểu thư (3) Chương 899: Khiêm Gia mênh mang, thơ cho đại tiểu thư (3)

- A Di Đà Phật, Lạc thí chủ, ngươi và phật ta hữu duyên, mời theo chúng ta cùng đi phụng dưỡng Phật Tổ...

- Không, ta muốn cùng ở cùng một chỗ với Lâm muội muội...

Chẳng biết lúc nào, tràng cảnh trong mộng đột nhiên lại biến thành tràng cảnh bên trong « Thạch Đầu Ký ».

Nàng biến thành Lâm cô nương ôn nhu nhược nhược, Thanh Chu ca ca một hồi là Giả Bảo Ngọc, một hồi là bắc Tĩnh Vương...

Đột nhiên, tóc Thanh Chu ca ca bị cắt rơi, lộ ra cái đầu bóng loáng, sau đó chắp tay hành lễ, một mặt lạnh lùng nói:

- A Di Đà Phật, Lâm cô nương, ngươi ta trần duyên đã hết, ta đã quy y phật môn, mời ngươi trở về đi...

Nàng đột nhiên tỉnh lại.

Ngơ ngác sửng sốt nửa ngày trên giường, lau lau gò má, phía trên đã tràn đầy nước mắt.

- Tỷ phu...

Nàng lầm bầm một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy, ngồi dậy, ôm hai đầu gối, tóc dài đen nhánh đầy đầu rủ xuống, nghĩ đến mộng cảnh vừa rồi, kinh ngạc ngẩn người.

- Đừng, đừng xuất gia...

Nàng lại lầm bầm niệm một câu, xoa xoa nước mắt trên mặt, mở ra tú mạn, xuống giường.

Đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía bóng đêm và trăng sáng phía ngoài.

- Khục... Khụ khụ...

Gió đêm thổi tới, nàng ho khan vài tiếng.

Nàng khóa cửa sổ, đi đến trước bàn, nhìn thơ mình sao chép phía trên bàn.

Đột nhiên, nàng phát hiện phần cuối nhiều thêm mấy hàng chữ.

Nàng sửng sốt một chút, lập tức cầm lên, ngưng mắt nhìn lại.

- Có mỹ nhân này, vừa gặp đã không quên. Một ngày không thấy, nhớ nhung muốn điên. Phượng bay bay lượn, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân, không ở gần nhau. Đem đàn thay chữ, trò chuyện viết tâm sự. Khi nào gặp được nhau, an ủi lòng ta bàng hoàng. Nguyện lấy cái đức này, dắt tay hòa quyện. Không được bay mất đi, để cho ta hoài niệm.

- Khi nào gặp được nhau, an ủi lòng ta bàng hoàng...

Nàng lầm bầm lặp đi lặp lại đọc câu này, trong mắt đột nhiên đầy tràn nước mắt.

- Phượng cầu hoàng, Chu cầu Mặc. Nguyện đắc nhất tâm nhân, Bạch đầu bất tương ly. (*)

(* Mong có được người một lòng không thay đổi, Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.)

Khi nàng nhìn thấy một hàng chữ nhỏ cuối cùng, nước mắt trong mắt càng không dừng được nữa, chảy xuôi mà xuống.

- Nguyện Đắc Nhất Tâm Nhân, Bạch Đầu Bất Tương Ly...

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, lặp đi lặp lại lầm bầm đọc lấy.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng trong sáng, ôn nhu như nước.

Hồn phách Lạc Thanh Chu xuất khiếu, dò xét toàn bộ ngoại thành một lần, nhớ kỹ tất cả đường đi hẻm nhỏ, thậm chí cửa hàng, mới trở về trong phủ, ngồi xuống trên nóc nhà, tắm rửa ánh trăng, lấy ra bảo điệp đưa tin.

Nguyệt tỷ tỷ vậy mà chủ động gửi tin nhắn: 【 Qua thêm một đoạn thời ngắn, ta sẽ đi kinh đô 】

Lạc Thanh Chu nhìn thấy tin tức này, trong lòng lập tức vui mừng, vội vàng trả lời: 【 Thật sao? Nguyệt tỷ tỷ đến du ngoạn ngắn ngủi, hay tới đây ở lại? 】

Chờ giây lát, tin nhắn trả lời lại.

Nguyệt tỷ tỷ: 【 Còn không biết】

Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ là một người đến, hay là đi cùng người nhà? Cụ thể là lúc nào? 】

Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không biết 】

Lạc Thanh Chu ngẩn người, trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ, chờ ngươi đến, ta sẽ giảng kinh thư cùng cố sự còn lại cho ngươi nghe 】

Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ta cũng không có đáp ứng giúp ngươi 】

Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ giúp ta đã đủ nhiều, lần này ta sẽ tự mình cố gắng. Vị cao tăng kia nói, tu hồn giả cảnh giới Dương Thần nếu như hỗ trợ, thuộc về nghịch thiên cải mệnh, vậy lôi kiếp sau này của đối phương có thể sẽ càng thêm nguy hiểm. Cho nên, ta cảm thấy chuyện này hẳn là dựa vào chính ta 】

Lại qua hồi lâu, tin tức mới gửi tới tới.

Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nàng hiện tại không phải chỉ là hồng nhan tri kỷ của ngươi? 】

Lạc Thanh Chu: 【 Nàng là vị hôn thê của ta. Đợi thân thể nàng khá hơn, chúng ta sẽ thành thân. Có lẽ khi Nguyệt tỷ tỷ tới, vừa hay có thể uống rượu mừng của chúng ta, nếu như Nguyệt tỷ tỷ không muốn gặp mặt, ta có thể đặt rượu mừng ở một chỗ nào đó, Nguyệt tỷ tỷ đến lấy là được】

Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ta không uống rượu 】

Lạc Thanh Chu: 【Ăn kẹo mừng cũng có thể 】

Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ta cũng không ăn đường 】

Lạc Thanh Chu: 【Nguyệt tỷ tỷ thích ăn cái gì, ta mua cho ngươi 】

Tin nhắn không có đáp lại.

Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, đang muốn thu hồi bảo điệp đưa tin, tiểu Nguyệt đột nhiên lại phát tới tin tức: 【 Ca ca, ngươi còn đang ở Mạc Thành sao? Mau rời khỏi nơi đó, nội thành đã xuất hiện rất nhiều yêu thú, còn có rất nhiều yêu thú tụ tập ngoài thành, chuẩn bị tấn công Mạc Thành, nơi đó vô cùng nguy hiểm 】

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hỏi: 【 Chuyện gì xảy ra? 】

Tiểu Nguyệt: 【 Nghe nói Mạc Thành xuất hiện bảo tàng Yêu tộc thời kỳ Thượng Cổ, bên trong giống như có chí bảo Yêu tộc, cho nên Yêu tộc chuẩn bị cho yêu thú công thành.

Bình Luận (0)
Comment