Nội thành đoạn thời gian này thường xuyên xuất hiện yêu thú, lòng đất hẳn là ẩn giấu động đạo, cho nên chỉ sợ Mạc Thành thủ không được. Ca ca, mau rời khỏi nơi đó, đến kinh đô. Tẩu tẩu nếu không nỡ đi, để nàng ở lại nơi đó là được】
Lạc Thanh Chu: 【 Chúng ta đã ly hôn 】
Tiểu Nguyệt: 【 Thật sao? Ca ca, mặc kệ nàng, để nàng một người ở lại nơi đó tự sinh tự diệt đi. Ca ca tốt như vậy, nàng vậy mà từ bỏ, đáng chết! Ca ca mau tới kinh đô đi, muội muội muốn mỗi đêm đều nhìn thấy ca ca 】
Lạc Thanh Chu: 【 Làm sao ngươi biết nàng không cần ta nữa? 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca mỗi đêm đều muốn sớm trở về bồi nàng, khẳng định trong lòng có nàng, đương nhiên sẽ không không cần nàng. Cho nên khẳng định là nàng hồng hạnh xuất tường, không muốn ca ca, để nàng bị yêu thú ăn đi 】
Trong hậu hoa viên nào đó.
Một thân ảnh tuyết trắng ngồi trong đình nghỉ mát, an tĩnh nhìn đối thoại trên ngọc thạch.
Lạc Thanh Chu: 【 chớ nói lung tung, nàng không có hồng hạnh xuất tường, ta sẽ dẫn nàng cùng đi 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, đừng lại đứt tơ còn liền với nàng ta, ca ca ưu tú như vậy, có thể lập tức bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới, ca ca mau tới kinh đô! 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đã sớm bắt đầu, ta sắp thành thân, đến lúc đó mời ngươi uống rượu mừng 】
Tiểu Nguyệt: 【? ? ? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Thế nào? 】
Tiểu Nguyệt: 【 Không sao đâu, thì ra là ca ca hồng hạnh xuất tường. Bất quá không quan hệ, ca ca ưu tú như vậy, vốn nên có được bạn lữ ưu tú hơn. Ca ca, tẩu tẩu mới là ai, các ngươi thế nào quen biết? 】
Lạc Thanh Chu vừa muốn trả lời, ngọc thạch đột nhiên chấn động một chút.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Kể chuyện xưa cho ta đi, giảng tiếp lần trước】
Lạc Thanh Chu vội vàng trả lời: 【 Được 】
Sau đó gửi tin nhắn cho tiểu Nguyệt: 【 Không tán gẫu nữa, ta muốn kể chuyện xưa cho Nguyệt tỷ tỷ, ngủ ngon 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca ca ca! Muội muội cũng muốn nghe 】
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, nhanh chóng biên tập cố sự trên ngọc thạch, sau đó một đầu gửi cho Nguyệt tỷ tỷ.
【 Nguyệt tỷ tỷ, có thể thu được không? 】
【 Có thể 】
Lạc Thanh Chu nhìn thấy trả lời chắc chắn, yên lòng, tiếp tục biên tập gửi đi.
Mãi cho đến canh năm.
Đối phương mới nói: 【Được, ngủ đi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngủ ngon 】
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong bầu trời đêm một chút, mới trở về đến gian phòng, thần hồn quay về cơ thể, ôm Tiểu Điệp, ôm ‘thỏ nhỏ’ nàng, nhắm mắt đi ngủ.
Vườn hoa nào đó.
Trong lương đình, thân ảnh tuyết trắng thu hồi ngọc thạch, ở trong đình an tĩnh một hồi, quay người trở về phòng.
Bóng đêm lặng yên thối lui.
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Lạc Thanh Chu rời giường liền đi Mai Hương Uyển.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang xinh đẹp như vẽ đứng dưới mái hiên, tắm rửa ánh nắng đầu ngày, phát ngốc, không biết suy nghĩ cái gì.
Lạc Thanh Chu đi vào tiểu viện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, tối hôm qua Vi Mặc nhận được một bài thơ tình, không biết là ai vụng trộm tiến vào gian phòng viết, ngươi biết không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị tiểu thư xinh đẹp ôn nhu như vậy, thu được thơ tình không phải điều bình thường sao? Đối phương không có lưu lại tên à?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Không, hẳn là một tên hèn nhát. Chỉ lưu lại một câu Vi Mặc xem không hiểu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị tiểu thư học rộng tài cao, sao lại xem không hiểu? Câu gì, nói ra để ta giải thích giúp nhị tiểu thư.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Khó mà làm được, kia là người ta lưu cho Vi Mặc, Vi Mặc cũng không thể nói cho người khác biết.
- Ta là người khác sao?
- Vâng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên đi qua, từng chút từng chút bế lên thân thể mảnh mai của nàng, ở trong tiểu viện nhẹ nhàng quay vòng:
- Có gan lặp lại lần nữa?
Tần nhị tiểu thư ôm chặt cổ của hắn, váy bay múa, tóc dài bay lên, ‘Ha ha ha’ nở nụ cười.
Gió sớm nhu hòa, ánh nắng tươi sáng.
Châu nhi và Thu nhi đều trốn ở trong phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn lén, nhìn tiểu thư nhà mình vui vẻ, hai người đều là hai mắt đẫm lệ mông lung, trên mặt cũng không khỏi lộ ra ý cười.
- Thanh Chu ca ca, thả ta xuống, chóng mặt...
- Nhận lỗi.
- Ô, không muốn...
- Vậy thì tiếp tục.
- Ô ô, Thanh Chu ca ca, hèn mọn đáng thương tiểu Vi Mặc sai, huynh tha thứ cho nàng đi.
- Nàng hèn mọn đáng thương chỗ nào?
- Ở trước mặt Thanh Chu ca ca, nàng mãi mãi là hèn mọn đáng thương, là con cừu nhỏ ngoan ngoãn xảo xảo, thành thành thật thật, dịu dàng ngoan ngoãn, ngay cả kêu một tiếng đều cần được Thanh Chu ca ca đồng ý đây...
- Đáng thương như thế sao?
- Ừm.
- Vậy muội kêu một tiếng.
- Ô...
- Con cừu nhỏ sẽ kêu như vậy sao?